Chương 713
Đôi mắt được trang điểm tinh tế của cô ta nhìn cô chăm chú: “Cô không biết à?”
Vy Hiên hỏi ngược lại: “Tôi nên biết cái gì?”
Dương Mạn Tinh nhìn cô, chợt bật cười, rồi nghiến điếu thuốc dưới đế giày, vươn tay nâng chiếc cằm nhọn của cô lên, nhắm nghiền mắt lại, hỏi cô mà cũng như đang hỏi chính mình: “Rốt cuộc tại sao anh ấy lại yêu cô? Lại yêu điên cuồng như thế nữa?”
Vy Hiên lặng lẽ quay mặt đi, nhìn xuống dưới đất: “Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu những gì cô nói.”
Dương Mạn Tinh nở nụ cười trào phúng: “Thanh Đình đáng thương thật, yêu phải người con gái tuyệt tình như cô.”
“Tách!”
Cô ta lại châm thêm một đuối thuốc.
Vy Hiên ho vài tiếng, nhưng cô vẫn không nói gì, để mặc cho Dương Thanh Tinh hút hơn nửa điếu thuốc rồi dập tắt.
Cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Vy Hiên chăm chú: “Nói thẳng ra luôn cho nhanh, hôm nay tôi đến tìm cô là vì Cẩn Hành.”
Câu nói của cô ta làm Vy Hiên ngạc nhiên, Dương Mạn Tinh lập túc cười giễu: ” Không giữ được đàn ông, không chiếm được trái tim của anh ta, Dương Mạn Tinh tôi không thể tự chuốc nhục vào người. Huống hồ chi…” Cô ta liếc nhìn Vy Hiên, rồi nói: “Chẳng qua là anh ta yêu đơn phương mà thôi, đáng thương đến nỗi còn chưa được xem là ngoại tình nữa kia kìa! Tôi cũng không cần làm anh ta khó xử nữa.”
Dương Mạn Tinh làm cho Vy Hiên hết sức ngạc nhiên, đánh mất người phụ nữ quyến rũ như cô ta, thực chất là tổn thất nặng nề với Trương Thanh Đình.
Vy Hiên im lặng vài giây, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bảo: “Không bị anh ta yêu là hạnh phúc của cô, cô xứng đáng với những người tốt hơn!”
Lần này đến lượt Dương Mạn Tinh sững sờ.
Nhóm người chị Trương ăn xong bữa cơm trưa bèn lục tục quay về công ty, vừa nói cười vừa đi trên đại sảnh.
Trong lúc đợi thang máy, chị Trương thờ ơ nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cạnh mình, rồi lập tức ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, dường như đã nhận ra chuyện gì, bèn ngạc nhiên chỉ anh ta: “Liên, Liên Cẩn Hành?”
Nghe có người gọi tên mình, Liên Cẩn Hành nghiêng đầu sang, lướt mắt nhìn bảng tên trên ngực chị Trương, lông mày khẽ nhướng lên rồi gật đầu với cô ta.
Chị Trương kích động muốn chết, ráng hạ thấp giọng nói chuyện với đồng nghiệp của mình: “Là Liên Cẩn Hành đó! Quả nhiên là anh ấy! Trời ạ, đến Liên Cảnh Hành mà còn gật đầu với tôi nữa kìa!”
Cánh cửa thang máy mở ra, Liên Cẩn Hành lịch sự nhường các cô gái vào trước, anh theo sát phía sau, thấy anh ta bấm tầng năm, mắt chị Trương sáng bừng, lặng lẽ sấn lại gần anh ta: “Ừm, anh Liên… đến thăm bạn gái à?”
Liên Cẩn Hành cũng không giấu giếm mà tự nhiên gật đầu: “Ừm.”
Chiếc thang máy nhỏ nhắn lập tức rộ lên tiếng xôn xao.
Mấy cô gái cũng không còn dè dặt nữa mà đều sáp lại gần anh, phát huy ưu thế bẩm sinh của người phụ nữ, mồm năm miệng mười quấn lấy anh không buông.
“Anh Liên, có phải anh đến tìm Vy Hiên không? Anh là bạn trai của cô ấy thật sao?”
Lập tức có người cướp lời: “Đương nhiên rồi! Đến tấm hình chụp hai người họ hôn môi cũng đã đăng báo còn gì, giả mà được sao? Anh nói đúng không, anh Liên?”
Trong ánh mắt thấp thoáng trông chờ của những người bên cạnh, Liên Cẩn Hành im lặng có nghĩa là ngầm thừa nhận.