Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 715



Chương 715

Dường như Liên Cẩn Hành đói thật, anh cầm đôi đũa lên vùi đầu ăn cơm,

Rồi nhanh chóng ăn sạch sẽ, cầm khăn giấy lên lau quanh khóe miệng, nói với cô: “Cám ơn, tôi no lắm.”

Vy Hiên cảm thấy ngại ngùng: “Thật ra tôi mới phải là người nên nói cảm ơn, phải mời anh một bữa mới đúng.”

Ít nhất thì cũng phải mời anh ăn ở một nhà hàng sang trọng nào đó cho hợp với thân phận và địa vị của anh! Chứ không phải trong nhà ăn nhân viên, còn ăn món mà cô tự nấu này…

Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ.

Liên Cẩn Hành hờ hững nhìn cô: “Ăn ở ngoài lâu rồi, lại cảm thấy cơm nhà mới là ngon nhất.” Anh ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Hợp khẩu vị tôi hơn bất kỳ bữa tiệc nào.”

Mặc dù cô coi như anh đang an ủi mình, nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ.

“Cảm ơn.” Cô nói khe khẽ.

“Cảm ơn cái gì?” Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, đến ánh mắt nhìn cô vẫn không hề gợn lên chút cảm xúc nào.

Cảm ơn cái gì? Nhất thời Vy Hiên cũng không biết phải trả lời anh làm sao, rất nhiều thứ phải cảm ơn anh, nhưng cô lại không hế răng nổi.

Vào lúc này, Liên Cẩn Hành lại lên tiếng thay cô: “Không có việc nào tôi làm chỉ vì một mình cô, bởi vậy, cho dù làm chuyện gì thì cô cũng không cần phải cảm ơn tôi.”

Vy Hiên sững sờ, rồi tiếp tục rũ mắt, bật cười thành tiếng.

Đúng là có những lúc người đàn ông này lạnh lùng đến mức làm cho người khác thấy khó xử.

Anh nhíu mày, nụ cười của cô nằm ngoài dự tính của anh, khiến cho Liên Cẩn Hành nhìn không thấu được suy nghĩ của Vy Hiên. Anh bèn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Mạn Tinh có gây phiền toái cho cô không?”

“Không có.” Cô phủ nhận ngay tức thì, vẫn không nhìn anh.

Liên Cẩn Thành khép hờ mắt: “Cô chắc chứ?”

Thấy cô gật đầu bừa, anh bèn không nói gì nữa.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến một giờ, anh vẫn còn thời gian hai tiếng, bèn đứng dậy: “Đi thôi.”

Vy Hiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ mông lung: “Đi đâu?”

“Mời cô đi ăn.” Anh vừa nói vừa cài lại hàng nút giữa áo vest.

“Nhưng mà…” Cô chỉ vào hộp cơm rỗng không: “Chẳng phải ai vừa ăn đây à?”

Lẽ nào, còn chưa no à?

Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua cô: “Cô còn chưa ăn.”

Anh không thích thiếu nợ người khác, cho dù chỉ là một bữa ăn mà thôi, cho dù Vy Hiên đã nói không để bụng cũng không có hứng ăn uống, nhưng anh vẫn cố chấp. Đến cuối cùng, Vy Hiên chỉ đành bỏ cuộc, nhưng cô phải đi xin tổng biên tập cho phép nghỉ.

Vy Hiên đi vào phòng làm việc, Liên Cẩn Hành chờ cô trước cửa. Nghe nói cô muốn ra ngoài với anh, tổng biên tập niềm nở tự mình ra cửa tiễn bọn họ.

“Ôi chao, đây là anh Liên đấy à!

Ông ta vừa xoa tay vừa đi về trước, Liên Cẩn Hành nhìn thoáng qua cô gái sau lưng anh ta, trông Vy Hiên có vẻ hết sức lúng túng, nụ gường gượng gạo nở trên mặt.