Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 731



Khoảng cách an toàn giữa người với người, ít cần cần phải cách nhau một cánh tay, nhưng thang máy lại không cho cô không gian này. Thế là, cảm giác lúng túng, lo lắng, gò bò ùn ùn kéo đến.

Khó mà tưởng tượng nổi, một không gian chật hẹp như thế lại trở thành nơi làm bọn họ lúng túng nhất.

Vy Hiên ngẩng đầu nhìn con số đỏ thẫm giảm dần theo quy luật, trong lòng cũng đang thầm đếm ngược theo nó, còn ba tầng, hai tầng, một tầng…

Cửa thang máy mở ra, làn không khí ấm áp trong đại sảnh phả vào người, cô âm thầm thở phào.

Chỉ một động tác nhỏ nhặt đến nỗi khó mà thấy được ấy, lại lọt vào tầm mắt người đàn ông bên cạnh.

Gương mặt anh vẫn không thề thay đổi, độ dày của cánh mũi rất vừa phải, không nhìn ra được tần suất hít thở của anh, khóe miệng lạnh lùng, mím lại theo thói quen, giống như bảng hiệu từ chối người ngoài từ ngàn dặm.

Cô có một đôi mắt biết nói, có bình tĩnh, có hoang mang, thỉnh thoáng cũng sẽ ánh lên vẻ căm hận, bởi vì muốn nói điều gì, lại không thể mở miệng được, bởi vậy thỉnh thoảng lại liếm đôi môi khô khốc, vóc dáng không cao lắm, nhưng chân rất dài, trắng ngần thon thả, bước đi nhanh như bị ai đuổi…

Mỗi một sự thay đổi của riêng cô đều được anh phát hiện ra trong mấy ngày gần đây.

Người khác cảm thấy nhàm chán nhưng dường như Liên Cẩn Hành lại say mê tìm tòi, khám phá, coi đây là bí mật của mình, của riêng một mình bản thân mình.

Rồi lại cảm thấy vui vẻ bất ngờ.

Vy Hiên mở cửa ra ngoài, không hề phòng bị gì cả, rồi bị một đám người vây quanh ngay lập ức.

“Cô Phạm, tôi là phóng viên của kênh tin tức mạng, muốn phỏng vấn cô một câu…”

“Cô Phạm, buổi sáng tôi đã gọi điện thoại cho cô! Cô nói sẽ trả lời cho tôi!”

“Cô Phạm…”

Vy Hiên đứng khựng trước cửa khách sạn, không ngờ đến phóng viên sẽ tụ tập ở đây, cô bèn lùi vào trong, đóng chặt cửa lại trong vô thức, lắc tay với người đàn ông đi theo mình, nói chuyện với anh bằng khẩu hình: “Đừng qua đây! Có phóng viên!”

Cô bị bám đuôi là chuyện nhỏ, nhưng không thể liên lụy đến Liên Cẩn Hành suốt được!

Nhìn gương mặt sốt ruột đến đỏ bừng của cô, phóng viên bên ngoài cửa lách qua khỏi người bảo vệ, còn đang đẩy cửa. Liên Cẩn Hành bình tĩnh đi đến, duỗi tay chống lên trên lớp kính thủy tinh, cánh tay còn lại ôm lấy cô, rồi mở cửa ra.

“Liên Cẩn Hành kìa!

“Anh Liên Anh Liên! Có thể cho chúng tôi phỏng vấn được không?”

“Anh Liên, tôi là…”

Dù gì đi chăng nữa, Liên Cảnh Hành đã rất quen với cảnh tượng này, anh cũng không hề hoang mang chút nào, huống hồ chi chỉ có bốn, năm phóng viên mà thôi. Anh bình tĩnh giơ tay, mọi người đều lập tức giữ im lặng.

Vy Hiên đứng bên cạnh anh, cảm thấy hết sức lúng túng, nhưng cũng đành ráng ép mình kiên trì.

“Phiền các vị trở về thông báo lại, sau này có bất kỳ câu hỏi nào thì cứ đến công ty chúng tôi, sẽ có người phụ trách tiếp đón, đồng thời sắp xếp buổi phỏng vấn, tôi sẽ phối hợp tận tình.”

Anh khoác cách tay lên vai Vy Hiên, nhẹ nhàng ôm lấy, lòng bàn tay chỉ cảm nhận được toàn xương là xương.

Anh trầm giọng, dường như giọng nói của anh pha lẫn mị lực thôi miên vậy: “Bây giờ, tôi khẩn cầu các vị cho tôi một cơ hội được bảo vệ cô Phạm như một người đàn ông bình thường. Không để cho cô ấy bị người ngoài quấy rầy, cho dù có ý tốt hay là không đi chăng nữa, đây là trách nhiệm của tôi, hy vọng các vị hiểu cho.”