Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 734



Sau khi ra khỏi cửa, luồng không khí lạnh đến nỗi khiến cho răng cô va vào nhau lập cập. Vy Hiên đút hai tay vào trong túi, rụt cổ trong vô thức, băng qua đường ngồi đợi xe buýt.

Cô đang đợi xe, chán chường hà hơi, lập tức trở thành một màn sương trắng.

Ôi, trời lạnh thật.

Một chiếc xe đậu cách đó không xa nổ máy, chầm chậm lái lại gần cô. Vy Hiên vẫn đang chờ đợi xe buýt, không để ý đến chiếc xe đậu bên cạnh mình.

Cửa xe mở ra, một người từ ghế sau bước xuống.

Vy Hiên cúi đầu nghịch điện thoại, còn vẫn đủ thời gian, chắc hẳn sẽ không đi làm trễ đâu. Cô cảm thấy yên tâm, bèn ngẩng đầu, tiếp tục đợi xe.

Chiếc xe ấy chạy đi mất.

Sáng nay trời lạnh quá đi mất, Vy Hiên rút đôi bàn tay ủ ấm trong túi áo ra, áp lên má mình. Đôi mắt mở to giống hệt mọi người, nhìn về một bên đường, quan sát những chiếc xe buýt đang lái đế.

Một chiếc xe đường dài ra ngoại thành chạy đến, rất nhiều người đổi trạm ở đây.

Vy Hiên lùi về sau vài bước, không muốn người ta va vào người mình, nhưng đột nhiên lại va vào người đứng đằng sau. Cô không quay đầu lại nhìn, chỉ nói khe khẽ: “Xin lỗi nhé.”

Thấy người nọ không có vẻ muốn tránh ra, cô dứt khoát đi thêm vài bước, nhưng vào lúc này, đôi vai lại bị giữ chặt.

Mở rộng bàn tay, giữ chặt lấy cô, cho dù không gồng sức nhưng cô vẫn cảm nhận được sự kích động như thể muốn bóp nát cô của người nọ.

Vy Hiên ngạc nhiên, vẻ tức giận phủ giữa lông mày, muốn quay đầu lại hỏi cho ra lẽ, nhưng lúc cô nhìn thấy người đàn ông đứng sau lưng mình, đầu óc lại trống rỗng.

“Xe đến rồi.”

Anh ta chỉ nói một câu như thế, rồi nhích lên trước, đến gần cô hơn, cơ thể cao ráo ấy che chắn cho cô, đưa cô lên xe, tìm một góc an toàn rồi giữ chặt cô ở đó.

Sau lưng là thành xe, trước mặt là anh.

Đôi mắt Vy Hiên vẫn tròn xoe, nhìn anh chăm chú.

Chiếc xe vụng về lăn bánh, người trên xe nghiêng nghiêng ngả ngả theo quán tính. Tập Lăng Vũ một tay nắm tay vịn, tay còn lại chống bên người cô, vừa khéo có thể che chở cho cô.

Đã lâu ngày không gặp, nên nói gì đây.

Nhưng cô líu lưỡi, đắn đo mãi vẫn không thốt ra được chữ nào. Cô cúi gằm đầu xuống, vẻ ủ rũ giăng kín đôi mắt, bàn tay víu lấy gấu áo thật chặt.

Nhưng giọng nói của anh ta đã vang lên từ trên đỉnh đầu cô, rõ ràng muốn gì làm nấy, muốn nói gì thì nói nấy.

“Liên Cẩn Hành không làm gì cô đâu nhỉ?” Tập Lăng Vũ hỏi cô, ánh mắt dán chặt lên đỉnh đầu cô.

Vy Hiên lắc đầu.

“Cô thì sao?” Bây giờ, anh cúi đầu xuống nhìn cô đăm đăm, ánh mắt nóng rực như muốn đốt một lỗ trên mặt cô: “Cô thì sao?” Anh ta hỏi.