Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 749



Chương 749

Anh không nói gì, chỉ càng ôm cô chặt hơn.

Đêm hôm đó, cô an nhiên đi vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi.

Người đàn ông bảo vệ cô đang đứng ở ban công hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu.

Người ta nói, có lẽ tình yêu không phải là sự nhiệt tình, cũng không phải là hoài niệm, chẳng qua chỉ là sau những tháng năm thăng trầm, nó trở thành một phần của cuộc sống mà thôi.

Thành phố sau khi bị cơn mưa lớn gột rửa, như được khoác lên trên mình một màu áo mới, thế nhưng nó vẫn kiêu ngạo và khoan thai hệt như cũ, bầu trời sáng rực hệt như đôi mắt của trẻ con, khi nhìn vào nó, ai nấy cũng đều có cảm giác như tâm sự trong lòng mình đã bị nhìn xuyên qua rồi vậy.

Nhìn đống tàn thuốc rơi đầy trên ban công, cô biết, cả đêm qua anh không hề ngủ.

Tập Lăng Vũ xách túi đồ ăn sáng đã mua từ lầu dưới lên, mở cửa bước vào, nhìn thấy cô dậy rồi, anh trực tiếng ngoắc ngoắc tay, gọi cô đến đây: “Có thể làm phiền bổn thiếu gia, cô chính là người đầu tiên đó, cho nên đây chính là đồ ăn sáng tràn ngập tình yêu của tôi, cô phải ăn hết sạch mới được!”

Vy Hiên đi qua đó, ánh mắt cô nhìn vào vết thương trên trán anh, cô không nói gì mà kéo anh ngồi xuống, sau đó quay người đi tìm hộp thuốc, tiếp đó là giúp anh khử trùng, thoa thuốc, rồi băng lại.

Anh không cho cô làm vì anh cảm thấy mất mặt, nhưng Vy Hiên lại phớt lờ đi sự kháng cự của anh, mà quấn từng vòng từng vòng lên đầu anh.

Thật ra vết thương cũng không lớn đến như vậy, nhưng cô cảm thấy như vậy mới yên tâm được.

Mỗi lần quấn một vòng, cô đều phải sáp người đến gần, đôi mắt anh nhắm lại, cô lúc gần lúc xa, giống như là không thể bắt được vậy.

Anh đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cô, ôm rất chặt, cố định trong lòng cô không chịu buông ra.

“Cậu đừng nhúc nhích, còn chưa băng xong mà.”

“Không, ôm vậy chút đã!”

Vy Hiên thở dài, cũng thật là kỳ lạ, từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi, ở trước mặt cô, anh cũng đều tuỳ ý như vậy.

Tập Lăng Vũ chôn vùi đầu mình vào ngực cô, thanh âm buồn bã: “Tại sao lại theo anh ta về nhà?”

Khuôn mặt Vy Hiên đột nhiên đỏ bừng lên, trong lòng cô cũng hiểu, câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt thôi.

Cô đã sớm qua cái lứa tuổi làm đạo nghĩa không chùn bước rồi, cô làm như vậy chỉ là muốn tìm kiếm sự an ủi nhất thời mà thôi. Nhưng những lời như vậy, cô không thể nói ra được, đặc biệt là trước mặt anh, cô càng không nói ra được.

Thế là, cô lựa chọn yên lặng.

Anh ngước đầu lên, đôi mắt tràn đây oán hận và bi thương đó nhìn cô, giống hệt như một bàn tay khô ráp xù xì thắt chặt trái tim của cô vậy.

“Tại sao không tìm tôi?”

Vy Hiên ngồi quỳ ở dưới đất, đầu cúi gằm: “Không thích hợp…”

Anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, khiến cho tất cả những lời từ chối của cô đều nuốt vào bụng.

Mãi đến khi cảm thấy cô đang run rẩy trong vòng tay mình, anh mới buông ra, đôi mắt cố chấp đến đáng sợ đó giống như là đang tung lưới ra trói cô lại thật chặt vậy.

“Bây giờ thì sao?”

Đôi môi Vy Hiên khẽ mở ra, vừa thở hổn hển vừa nhìn anh, cô đích thực là không thể phủ nhận những sự kích động mà anh mang đến cho cô, nhưng mỗi một lần đều là nhất thời, mỗi một lần cô đều không thể chắc chắc, đây chính là cả một đời…