Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 753



Chương 753

Vy Hiên không trả lời anh, cô chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào bên đường.

Thuận theo tầm mắt của cô, khoé mắt anh chợt liếc đến một chiếc xe đang đậu ở đó, ngay lập tức đôi mắt anh liền híp lại, cơ thịt ở hai bờ má cũng đều căng cứng theo.

Cửa xe bị đẩy ra, bà Tập từ trong bước xuống, ánh mắt vô cảm nhàn nhạt quét qua hai người đối diện, sau đó bà sải bước đi tới, tài xế thì cẩn thận dè dặt theo sau bà.

Ở nơi góc đường, người đến người đi, Tập Lăng Vũ và Vy Hiên vẫn đứng yên bất động, cùng nhau nhìn bà Tập đang dần dần tiến gần.

Lúc này, anh lại nắm lấy tay cô, cố ý để ra trước người mình, bàn tay to lớn nắm chặt không chịu buông, Vy Hiên muốn rút tay lại, nhưng chỉ đành từ bỏ.

Dù sao, cái gì cần đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt, có muốn tránh cũng không được.

Ánh mắt của bà Tập quét qua, bà đi đến trước mặt hai người, lên tiếng trách mắng: “Lăng Vũ, tối qua sao cháu không về nhà? Hại bà nội lo cho cháu cả đêm.”

Tập Lăng Vũ mỉm cười: “Xin lỗi bà nội, tối hôm qua cháu ở cùng với Vy Hiên, quên mất gọi điện thoại về.”

Sự ung dung bình tĩnh của anh trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng của Vy Hiên, bị anh nắm chặt lấy tay, lòng bàn tay cô lúc này chảy đầy mồ hôi.

Nhận ra điều đó, Tập Lăng Vũ cố ý dùng ngón trỏ cù lét tay cô, Vy Hiên không động đậy gì, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng rồi.

Bà Tập liếc mắt nhìn Vy Hiên, nở nụ cười ôn hoà nói: “Cô Phạm, cháu trai tôi tối qua chắc đã gây không ít phiền phức cho cô nhỉ? Tôi thay nó xin lỗi cô, đợi hôm khác lại mời cô ăn cơm tạ lỗi.”

“Bà Tập…khách sáo rồi.” Vy Hiên lúng túng, trên dưới nhà họ Tập, người mà cô không muốn đối mặt nhất chính là bà Tập.

Bà Tập tuy đối đãi với cô cực khách sáo, nhưng càng là như vậy thì đáy lòng Vy Hiên càng thêm hoang vu hơn.

“Nên làm thôi, dù gì cô Phạm bây giờ cũng là vợ chưa cưới của cậu Liên, cháu trai tôi tuổi còn nhỏ, làm việc thiếu suy nghĩ, dễ kích động, không được trưởng thành, hiểu chuyện, biết phân rõ cái nào nên cái nào không nên giống như cô Phạm đây. Nó ở cùng với cô tôi cũng rất là yên tâm, chỉ là sợ bên cậu Liên bị hiểu lầm mà thôi.”

Sắc mặt Tập Lăng Vũ bắt đầu âm trầm, anh siết chặt lấy bàn tay cô, chặt đến nỗi giống như muốn bóp vụn tay cô, nhào nặn trong lòng bàn tay anh!

Cô biết, bà Tập nhắc đến Liên Cẩn Hành, khiến anh kích động.

Nhưng, anh vậy mà không có phát cáu lên, mà ngược lại còn cười khẽ một tiếng nữa: “Bà nội nói rất đúng, loại người đi ra ngoài chỉ biết gây rắc rối như con, đúng là cần phải có một người phụ nữ giống như Vy Hiên quản mới được.”

Bà Tập không còn vẻ sủng nịch như bình thường nữa, bà hung dữ trừng anh một cái, quát: “Bậy bạ! Bây giờ có ai mà không biết, cô Phạm là vợ chưa cưới của cậu Liên chứ? Cháu đùa kiểu như vậy không phải là đang gán tiếng xấu cho cô Phạm sao?”

Từng câu từng chữ, bà đều muốn phủi sạch mối quan hệ của hai người.

Vy Hiên cũng không bất ngờ, đây mới là cách xử sự của bà Tập, quyết đoán, cẩn thận, không chút sơ hở.

Lúc Tập Lăng Vũ đang muốn triệt để bạo phát ra thì Vy Hiên đã kéo anh lại, sau đó cô nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn bà Tập, nói: “Vũ không có đùa đâu ạ, giữa con và anh Liên cũng là hiểu lầm do con tạo ra, con sẽ chịu trách nhiệm giải thích rõ ràng.”

Cô lúc này đây giống như một đoá hoa kiêu ngạo đang nở nộ vậy, mang theo những hương hoa mà cô tự hào, từ từ nở bung ra.