Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 758



Chương 758

Liên Cẩn Hành bước vào, áo sơ mi trắng, quần tây đen, một cách phối đồ đơn giản thôi nhưng lại làm tôn lên vẻ cao ráo thoải mái của anh. Anh trực tiếp ngồi đối diện cô, hai chân tuỳ ý vắt lên nhau, đầu tiên là nhìn ngoài cửa sổ, sau đó mới từ từ dời đến người cô, vào khoảnh khắc lông mi anh khẽ nhấc lên, Vy Hiên thật sự muốn chạy đi rồi.

“Tôi…tôi còn có việc, tôi phải lập tức về công ty!”

Cô đứng dậy, còn chưa chạy ra thì người đàn ông đằng sau đã chậm rãi lên tiếng: “Nếu như cô đến xin lỗi, vậy thì cô nợ tôi một câu xin lỗi. Còn nếu như không phải thì là nợ tôi một lời giải thích.”

Vy Hiên đưa lưng về phía anh, khuôn mặt cô nóng bừng vì thật sự rất xấu hổ.

Anh cũng không gấp gáp mà ngồi đợi ở đó.

Cũng có lẽ là do sự thẳng thắn của anh đã không cho cô cơ hội trốn thoát. Trong trường hợp chỉ có một con đường để lựa chọn, Vy Hiên không còn quá căng thẳng nữa, cơ thịt toàn thân cũng từ từ thả lỏng ra rồi.

Cô lại ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn anh, vẫn là cái biểu tình vô cảm đó, sau khi xảy ra chuyện như đêm qua, anh ta thậm chí là một tia căm hận hay ghét bỏ nào cũng không có, chỉ là đôi mắt đó, sáng đến dữ dội.

Vy Hiên lại cúi đầu yên lặng, một lúc lâu sau cô đột nhiên vực dậy dũng khí, lớn tiếng nói: “Anh đánh tôi đi, chỉ cần anh có thể bớt giận thì anh đánh đến thế nào cũng được!’

Cô thật sự không nghĩ ra cách gì để đền bù cho anh rồi, chỉ hai chữ ‘xin lỗi’ thôi, cô không nói ra được.

Anh sững sờ một lát, đích thực là không ngờ cô lại nói như vậy.

Xem ra, là thật sự quyết tâm rồi.

Anh vô cảm hỏi: “Cô thật sự nguyện ý?”

Thấy cô cắn răng gật đầu, Liên Cẩn Hành đứng dậy, hai tay chống lên bàn, cơ thể ngả ra trước mặt cô. Cảm nhận được hơi thở của anh đã ở rất gần, Vy Hiên vội vàng nhắm mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên, hai hàng lông mày cau lại, đôi lông mi thì run lên đầy tội nghiệp.

Bàn tay đặt trên bàn kia bất giác siết chặt lại, đánh hay mắng, cô đều đã chuẩn bị xong tâm lý rồi! Chỉ cần anh có thể trút giận thôi!

Anh nhìn cô, rất lâu vẫn chưa có động tác gì, chỉ có đôi ngươi đó là lúc âm trầm, lúc sáng lên thôi.

Một lát sau, anh lên tiếng: “Nếu như cô là một người đàn ông, tôi thật sự sẽ đánh cô.” Trong mơ hồ, cô có thể nghe ra tiếng nghiến răng của anh. Nói xong, anh lại ngồi xuống.

Vy Hiên hoảng loạn mở mắt ra, nhìn ánh mắt nhàn nhạt đến vô vị của anh, cảm giác áy náy càng trở nên nặng nề: “Nói ra những lời không có trách nhiệm đó trước mặt đám đông, hại anh gánh phải tiếng xấu, tôi thật sự rất xin lỗi! Nhưng tôi không biết có thể làm được gì cho anh nữa…”

Liên Cẩn Hành cũng chỉ nhìn cô, sự u ám nơi đáy mắt đó, giống như là những giai điệu lang thang trong đêm, không thể tìm thấy ai chơi nó vậy.

“Cho nên, cô đến để nói xin lỗi.” Anh ra kết luận thay cho cô.

Vy Hiên cắn môi, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, cô hạ quyết tâm: “Chỉ cần là việc tôi có thể làm cho anh, tôi nhất định sẽ làm.”

Anh dời tầm mắt qua bên cạnh, rất lâu sau mới nói: “Thứ tôi muốn, chỉ e là cô cho không nổi.”

“Là cái gì?” Ánh mắt Vy Hiên chợt nhuốm lên một tia hy vọng và kiên định, cho dù anh có yêu cầu gì, cô cũng nhất định sẽ làm được!

Liên Cẩn Hành rũ tầm mắt xuống, thời gian lúc này như ngừng lại vậy, ngay cả trái tim đang đập của cô, cũng như ngưng đọng lại.

Cái mà anh muốn nói, cuối cùng lại không nói.

Anh quay đầu lại, ngước mắt lên nhìn cô: “Chuyện không có đơn giản như cô nghĩ đâu, vợ chưa cưới của tôi cũng không phải nói làm là có thể làm, không muốn làm thì không làm nữa.”