Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 769



Chương 769

Điện thoại trên bàn, đột nhiên điên cuồng uốn éo rung lên.

Vy Hiên vẫn còn đang gọi điện thoại, bả vai kẹp ống nghe, sát vào gò má, cầm bút trong tay, ghi chép vào quyển sổ: “Phương thức liên lạc của ngài…Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ… Có vấn đề gì tôi sẽ liên lạc với ngài. Tạm biệt.”

Để điện thoại xuống, điên thoại trên bàn cũng yên lặng.

Cô còn chưa đi xem, điện thoại bàn lại vang lên: “Xin chào..”

Động tác của Vy Hiên ngừng lại, ngước mắt, chớp mắt kinh ngạc, không nói hai lời, cô để điện thoại xuống chạy ra khỏi văn phòng.

Dưới tòa nhà, người đến xe đi.

Vy Hiên đang tìm tìm gì đó, không rõ tại sao anh ta lại đột nhiên đến?

Ở phía đường cái đối diện có một chiếc xe máy màu đen đang dừng, người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi trên hàng rào ở ven đường, hai chân dẫm lên lan can, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.

Xuyên thấu qua dòng xe cộ đang chạy ở trước mặt nhìn về phía người phụ nữ đang lo lắng ở đối diện.

Hít một ngụm khói thật sâu, đốm lửa đỏ của tàn thuốc càng đốt càng sáng hơn, phun ra một vòng sương mù, trong nháy mắt bị gió thổi tản đi.

Gió thổi lên càng tô đậm tháng trời mùa thu hơn.

Tóc dài của Vy Hiên bị gió thổi làm cho có hơi lộn xộn, cô tiện tay vén tóc ra sau tai làm lộ ra làn da trắng nõn ở một bên cổ.

Ánh mắt vội vàng nhìn quanh, rốt cuộc cũng phát hiện người ở phía đối diện.

“Lăng Vũ.” Cô gọi anh ta, bước chân không tự chủ được mà muốn chạy qua.

Tập Lăng Vũ ngước mắt lên, đột nhiên ngón tay bóp nát tàn thuốc, anh ta nhảy xuống từ trên lan can: “Đứng đó đi, đừng có nhúc nhích.”

Ánh mắt của anh ta không rời, cứ thẳng tắp nhìn về phía cô, thậm chí cũng không nhìn xe cộ đang chạy qua lại ở hai bên.

Vy Hiên bị dọa sợ: “Cẩn thận.”

Tập Lăng Vũ giống như không nghe thấy, vẫn không thay đổi bước chân, anh ta vẫn nện bước kiên định không hề thay đổi trong dòng xe cộ tấp nập mà đi về phía cô. Người trước người sau thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh chói tai của lốp xe ma sát mặt đất.

Tài xế nắng to: “Thằng điên kia, vội vàng đi đầu thai hả? Sao không đâm chết mày đi cơ chứ.”

Vy Hiên thấy vậy liền hoảng sợ khiếp vía, đôi mắt trừng thật to, cho đến khi anh ta vững vàng đi tới cô mới xê dịch đôi chân cứng ngắc của mình.

Cô đi qua liền dùng sức đánh vào lồng ngực của anh ta: “Cậu làm cái gì vậy hả, lúc nãy nguy hiểm biết bao nhiêu cậu có biết hay không!”

Gương mặt đỏ lên vì lo sợ không yên và tức giận, hốc mắt đều bị giận dữ che mất, cô hung ác trừng anh ta, thế mà lại lấy loại nguy hiểm này làm trò đùa!

Anh ta nhìn qua, cứ yên lặng nhìn một hồi lâu mới mỉm cười, hai mắt buông thỏng: “Đột nhiên cực kỳ muốn gặp cô, cho nên liền đến đây thôi.”

Vy Hiên khẽ giật mình, từ trong ánh mắt ấm áp của anh ta lại càng nhìn càng không khó thấy ý vị thâm tình.

Lời anh ta nói nửa thật nửa giả, không lộ ra chút sơ hở.

Nhưng cô luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Đôi môi khô khốc mấp máy chậm rãi nói: “Không phải chỉ mới tách ra hồi sáng này ư?”