Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 778



Chương 778

Lúc cô ta ý thức được cử động của mình thì tay đã sờ khuôn mặt của người đàn ông, đầu ngón tay vừa mới chạm vào, thân thể lập tức run rẩy.

Có một dòng điện nhanh chóng xẹt qua toàn thân, làm nóng máu của cô ta, làm nóng lòng của cô ta.

Cô ta ngồi im đó một hồi lâu, cứ ngồi đó nhìn anh ta mà nghĩ đến chuyện trong lòng.

Cuối cùng cô ta cầm một viên thuốc nho nhỏ màu trắng nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng của người đàn ông…

Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang mà ấm áp xuyên qua những cành cây xơ xác vào mùa thu, xuyên qua màn cửa màu trắng lờ mờ chiếu vào trong phòng.

Tập Lăng Vũ nhíu mày mở mắt ra, trong giây phút tỉnh dậy đầu đau đến sắp nổ tung.

Con mắt nửa híp lại bỗng nhiên trừng lớn, có một cô gái đang ngủ trong khuỷu tay của anh ta.

Tập Lăng Vũ chỉ sửng sốt trong ba giây sau, đó anh ta bỗng nhiên đẩy người trong ngực ra: “Mẹ nó, cô là ai vậy, tại sao lại ngủ trên giường của tôi hả?”

Nhiếp Vịnh Nhi vậy mà lại đang ngủ say, bị người ta đẩy một cái lập tức mở mắt ra, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.

Cô ta nheo mắt, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

“Mẹ kiếp!”

Tập Lăng Vũ hung hăng mắng một câu, sau đó xoay người bước xuống giường, lúc này mới phát hiện từ trên xuống dưới của mình đều trần như nhộng…

Không phải là Tập Lăng Vũ chưa từng động vào phụ nữ, ngược lại là lúc trẻ tuổi còn điên cuồng hơn, anh ta từng có một đoạn thời gian trụy lạc, cho nên anh ta hẳn phải biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Cắn răng nghiến lợi, bàn tay đang nắm chặt dần dần thả lỏng, anh ta cứng ngắc mặt xong quần áo.

Quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đã lạnh lùng nhìn cô gái kia, trong lúc vô tình lại nhìn thấy vết máu màu đỏ trên giường.

Con ngươi của anh ta bỗng nhiên thay đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.

Nhiếp Vịnh Nhi ngồi xuống mép giường, tấm lưng trần trụi, cô ta cúi đầu lấy chăn che trước ngực, xoắn xuýt cắn môi, xấu hổ luống cuống.

“Tôi…”

Cô ta muốn giải thích, mới vừa mở miệng nói được một chữ đã bị người ta đánh gãy.

“Muốn bao nhiêu?” Anh ta không kiên nhẫn hỏi, tay mở ví tiền ra.

Nhiếp Vịnh Nhi lập tức quay đầu qua, trong đôi mắt to tràn đầy sợ hãi: “Tôi không cần tiền, tôi… tôi không phải là loại phụ nữ mà anh đang nghĩ…”

Tập Lăng Vũ lười nhác phải nghe cô ta giải thích, anh móc sạch sành sanh tiền ở trong ví ra nhét lên giường, cầm áo khoác xoay người đi khỏi.

“Chờ một chút, xin anh chờ một chút.” Nhiếp Vịnh Nhi quấn lấy chăn mền muốn đuổi theo, kết quả chân bị vấp một cái lập tức té trên mặt đất, té một cú cực kỳ chật vật.

Tập Lăng Vũ chịu đựng sự tức giận mà kéo cửa đi ra ngoài, lại hung hăng đóng cửa mạnh một cái, cho đến khi ra khỏi phòng anh ta mới tức giận đấm một đấm lên trên tường.

Trước kia làm loạn có thể trách tính tình của mình, trách mình tự do, trách tuổi trẻ, trách phụ nữ vẫn luôn luôn dùng ánh mắt trìu mến nhìn anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta không nghĩ như vậy nữa.

Anh ta muốn cả đời này mình chỉ yêu một người phụ nữ, bao gồm cả chuyện lên giường cũng chỉ muốn làm với một mình cô ấy.

Nhớ đến Vy Hiên, anh ta vội vàng không thể đợi mà gọi điện thoại cho cô.