Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 781



Chương 781

Có người lặng yên không tiếng động và bước vào lòng của cô cũng không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.

Người kia đã xuất hiện đúng lúc cô có khát vọng được cứu rỗi, cùng cô vượt qua những năm tháng cô đơn, đến lúc cô không còn gì nữa thì vẫn ở bên cạnh nhau.

Cô cảm thấy rất cảm kích với vận mệnh của mình khi trong cuộc đời của cô lại có thể xuất hiện một người như vậy.

Ở ngã tư đường, đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh, người đi đường chen chúc lẫn nhau.Thời gian không ngừng trôi, một đi không trở lại.

Có thể thời gian không mang đi những gì đã phản chiếu vào mắt, những gì đã khắc sâu trong lòng người.

Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua, một chút chính là cả đời.

Không làm ầm ĩ, anh ta đột nhiên đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực mình, ôm thật chặt.

Anh ta có nhận được đáp án cho câu trả lời kia hay không cũng không hề quan trọng nữa.

Hai tay Vy Hiên vòng qua eo của anh ta, ôm thật chặt, mặc dù cô đã cảm thấy được cái ôm này mang nhiều mùi hương không thuộc về anh ta, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại ôm anh ta càng chặt hơn.

Tình yêu là thuốc độc, sẽ để cho người khác nghiện, thuốc giải chính là cô không có cách nào ngừng bước chân.

Rõ ràng là một người đàn ông nhỏ hơn cô mấy tuổi, nhưng lúc ở trong ngực của anh ta cô lại cảm thấy vô cùng an tâm, an tâm đến nỗi khiến người khác muốn thiếp đi…

“Vy Hiên.” Bên tai truyền đến âm thanh lo lắng của anh ta, lập tức dần trở nên rất xa xăm.

Cô muốn trả lời, nhưng cô quá mệt mỏi, mệt mỏi rất lâu rồi, cô chỉ muốn ngủ một lát thôi, một lát là được rồi.

Tỉnh lại lần nữa là đang ở trong bệnh viện.

Vy Hiên mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông đang ghé vào trên giường bệnh của cô, anh ta đã ngủ thiếp đi nhưng một tay vẫn còn đang nắm lấy tay cô.

Cô lặng lẽ rút tay ra, ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi anh, kiềm lòng không được mà đưa tay sờ lên đầu của anh, sợi tóc có chút cứng rắn, chạm vào lòng bàn tay khiến cô ngứa ngứa.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người qua nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp mắt của anh, mặc dù đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giống như là nhìn hoài không chán.

Từ chân mày của anh ta, đến mũi, rồi lại đến môi, cảm xúc đang nhắc nhở cô đây chính là Lăng Vũ, là Lăng Vũ.

Ánh nắng lượn lờ trên sợi tóc của anh ta, giống như một đường viền màu vàng, lại giống như đang bay nhảy trên gương mặt của anh ta, chiếu lên làn da giống như đang phát sáng.

Lúc tầm mắt của cô nhìn lên, vừa lúc đối diện với một đôi mắt đen nhánh đang mang ý cười.

“Tỉnh rồi à?” Anh vẫn ghé vào chỗ cũ, không hề nhúc nhích mà hỏi cô.

“Ừm.” Cô giật giật khóe môi, lúc cười đôi mắt cũng cong cong.

Một tay của anh ta đưa lên đầu bắt được bàn tay đang trêu chọc mình, nắm lại trong lòng bàn tay, da trên ngón tay hơi dày một chút so với những cô gái bình thường, là do lúc trước cô luyện đàn đã để lại.

Chỉ cần là cô, mỗi một chi tiết nhỏ anh ta đều quan tâm, cũng đều đặt trong lòng.

Ngủ được một giấc, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều, thì hình như là bụng dưới cũng không khó chịu như vậy nữa.

“Tôi bị sao vậy?” Lúc này cô mới lên tiếng hỏi.

Anh ta trừng cô một chút: “Bác sĩ nói có thể là do áp lực của cô quá lớn, bản thân lại thiếu máu, lại thêm chuyện kinh nguyệt rối loạn cho nên mới ngất xỉu, cô phải nghỉ ngơi thích hợp, duy trì tâm trạng vui vẻ.”