Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 790



Chương 790

“Đi thôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo khó thuần phục như bình thường.

“À!”

Hai người bước lên xe.

Cho đến khi xe chạy khỏi rất xa thì Vy Hiên mới chậm rãi xoay người lại, trong tay nắm mấy tờ tiền lẻ mà lái xe vừa đưa, ánh mắt nhìn phương hướng bọn họ vừa mới biến mất, thật lâu sau cũng không thu tầm mắt lại.

Hóa ra mấy ngày gần đây anh ta bận rộn là vì bảng kế hoạch với Hoàn Vũ.

Cô xoay người ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Hoàn Vũ trên tòa cao ốc mang theo khí phách, bên tai lại là lời nói của bà cụ Tập.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”

Lần này nhân viên tiếp tân đối đãi với cô cực kỳ nhiệt tình, mời cô đến thang máy chuyên dụng dành cho khách.

Ngồi trong phòng chờ dành cho khách quý bên cạnh phòng của tổng giám đốc, cô cầm quyển tạp chí kia lên lật từ trang thứ nhất đến một trang cuối cùng, ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ.

Cánh cửa ở phía sau bị đẩy ra, nghe được tiếng bước chân cô quay đầu lại.

Mặc kệ thời tiết có như thế nào, trong ấn tượng của cô người đàn ông này luôn luôn bận áo sơ mi màu trắng, trong tủ quần áo trong nhà của anh cũng treo đầy đồ màu trắng, không nhuốm bụi trần, nhịn không được mà thấy chói mắt.

“Tôi đến đây là vì chuyện công, anh có tin không?” Cô mở miệng, lúc thấy anh cũng không hề câu nệ như trước.

Liên Cẩn Hành ngồi xuống, tóc hơi ngắn trông càng thêm sáng sủa, ngay cả ánh mắt cũng nhẹ nhàng khoan khoái phát sáng.

Nhẹ nhàng giương khóe môi thành một đường cong, anh không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cô tin không?”

Vy Hiên mỉm cười, tiện tay đẩy quyển tạp chí trên mặt bàn qua: “Cấp trên giao phó bổ sung cảm nghĩ rồi về nộp cho ông ta.”

Anh cầm lên tiện tay lật qua lật lại, lại bỏ xuống, trên cơ bản anh sẽ không vì loại chuyện này mà làm lãng phí thời gian, nhưng lúc đối mặt với cô thì định nghĩa về thời gian cũng không giống như vậy.

“Không ngừng cố gắng.”

Vy Hiên chớp mắt một cái: “Đây chính là lời bình của anh à?”

Thân thể của anh theo thói quen hơi nghiêng người qua một chút, một tay đặt trên mặt bàn, cơ bắp trên cánh tay căng đầy, anh nói: “Cứ đem về nộp đi, bảo đảm cô sẽ thuận lợi qua cửa.”

Vy Hiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt như có như không dừng trên bàn tay của anh, nhìn chằm chằm vào ngón tay nào đó, từ đốt xương ngón tay đến móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Giống như là nhân viên tiêu thụ cô sẽ quan tâm đ ến bộ phận và sản phẩm trên người của khách hàng, sau đó sản xuất ra mặt hàng phù hợp với tình trạng kinh tế và phong cách yêu thích, từ nhỏ Vy Hiên đã học nhạc cụ, thường thường chú ý đầu tiên của cô chính là bàn tay của người khác.

Mà bàn tay của Liên Cẩn Hành chắc chắn chính là bàn tay thích hợp nhất để biểu diễn nhạc cụ, ngón tay thon dài, tính ra thì so với đàn ông cũng xem như là tinh tế, lại có vẻ có lực. Cô thích là bởi vì đôi tay phong tình ưu nhã của Liên Cẩn Hành, giống như rót và linh hồn của cô.

Cô chính là có loại cảm giác nếu như Liên Cẩn Hành dùng nó để biểu diễn nhạc cụ thì âm nhạc sẽ mọc cánh, mỗi một nốt nhạc đều sẽ tự do bay lượn.

Thấy cô thất thần, cái tay đang đặt trên bàn kia theo thói quen gõ nhẹ hai lần, tầm mắt của cô cũng theo đó mà nhướng lên hai lần, lúc này mới chậm rãi đối diện với một đôi mắt bình thản.

“Lăng Vũ đã đến đây, có đúng không?” Cô hỏi.