Chương 816
Ông ta không ngờ thằng nhãi này lại có thể ra chiêu như vậy! Bây giờ thì tốt rồi, sau khi lộ ra tin đồn ông ta theo dõi con trai, nếu như ông ta lại có bất kỳ hành động gì, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tin đồn bất lợi với ông ta! Nhất là sau khi tuyên bố Hoàn Vũ và Danh Sang hợp tác, thằng nhãi kia đã trở thành tiêu điểm của truyền thông! Trở thành người có công lao to lớn với công ty! Lúc này không thể động đến anh ta, nếu không chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý!
Đáng chết!
Tập Chính Hãn căm giận nghiến răng, sao ông ta có thể chủ quan để một con sói ở bên cạnh chứ?
Chín giờ tối, Vy Hiên vừa viết xong kế hoạch quảng cáo dịch vụ công cộng của Hoàn Vũ, Bảo Ngọc cũng tắm rửa xong, đang lau tóc.
Lúc này có người gõ cửa.
“Ai vậy?” Bảo Ngọc cách gần đó, lập tức đi mở cửa.
Ngoài cửa, Tập Lăng Vũ sửng sốt, cô cũng sửng sốt.
“Sao cô còn chưa đi?” Tập Lăng Vũ không chút khách khí hỏi, sau đó thoải mái bước vào, tự nhiên cầm đôi dép lê của nam trên kệ giày xuống thay.
Bảo Ngọc lập tức trừng mắt: “Này! Phải là tôi nói câu này mới đúng chứ! Đêm hôm khuya khoắt, anh chạy đến đây làm gì?”
Vy Hiên nghe thấy tiếng nói, đi từ trong ra: “Vũ? Sao cậu lại đến đây?”
Trước mỗi lần đến, Tập Lăng Vũ đều sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng tối nay lại đột nhiên xuất hiện, cô cũng kinh ngạc.
Nhưng Tập Lăng Vũ lại không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô và Trương Bảo Ngọc có chút gai mắt. Anh ta chỉ một ngón tay vào Bảo Ngọc, hờn tủi nhìn chằm chằm Vy Hiên: “Cô ta cũng ở chỗ này, sao tôi lại không thể đến?”
Bảo Ngọc nghe xong thì vui vẻ, vội vàng chạy đến ôm Vy Hiên: “Đúng vậy! Tôi ở cùng với tình yêu của tôi, anh ghen à?”
Tập Lăng Vũ trừng mắt nhìn người phụ nữ này, trong lòng căm hận ngứa ngáy.
Thành thật mà nói, mẹ nó anh ta ghen thật! Ngay cả cô ôm Vy Hiên anh ta cũng thấy ghen!
Vy Hiên biết hai người này ngứa mắt nhau, gặp mặt là cãi cọ, vội nói: “Bảo Ngọc, không phải cậu muốn sấy tóc sao? Mau đi đi, đừng để bị lạnh.”
Bảo Ngọc bĩu môi: “Gặp sắc quên bạn!” Lén lút nhéo mông Vy Hiên một cái, Tập Lăng Vũ trợn to hai mắt, dáng vẻ muốn nuốt sống cô: “Cô cái người phụ nữ này…”
Bảo Ngọc nhắm mắt làm ngơ, uốn éo bờ eo thon tiêu sái rời đi: “Đi đây! Không ngăn cản hai người làm việc không thể cho người khác thấy sau lưng tôi nữa!”
“Cô…”
Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng máy sấy tóc, Vy Hiên vội vàng giữ chặt Tập Lăng Vũ, đẩy anh ta ra ngoài ban công rồi hỏi: “Vũ, sao trước khi đến cậu không gọi điện thoại cho tôi? Như vậy sẽ khiến Bảo Ngọc rất xấu hổ!”
“Cô ta biết xấu hổ?” Tập Lăng Vũ tỏ vẻ hoảng sợ: “Cô nhìn xem dáng vẻ người phụ nữ kia có chút xấu hổ nào không? Nhìn thấy tôi đến, cô ta hẳn phải biết điều mà mau chóng biến mất chứ!”
Không đợi Vy Hiên nói chuyện, tiếng nói không nhanh không chậm của Bảo Ngọc xuyên qua tiếng sấy tóc xùy xùy truyền đến: “Ngóng trông tôi biến mất như vậy làm gì, định mưu đồ gây rối với Vy Hiên nhà tôi hở?”
Tập Lăng Vũ không thể tin nổi trừng mắt nhìn sang: “Tai cô ta là tai chó à?”
Vy Hiên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cửa kính ở ban công lên: “Được rồi, cậu đừng vừa thấy Bảo Ngọc cà khịa nữa, gần đây tâm trạng cậu ấy không tốt, ở chỗ này của tôi vài ngày.”