Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 855



Chương 855

Đây là nhà anh à?

Trong lòng Vy Hiên chợt hoảng hốt, chỉ vì nghĩ đến chuyện xảy ra khi lần đầu tiên tới đây đã khiến cô lúng túng, hận không thể nhanh chóng rời đi. Nhưng Liên Cẩn Hành xuống xe, đi tới cửa lớn và móc chìa khoá ra, nhanh chóng mở cửa ra, tự nhiên bước vào.

Chẳng mấy chốc đã vọng tới giọng nói không tính là nhiệt tình của anh: “Trà hay là nước trái cây?”

Đôi môi hơi khô của Vy Hiên mím lại, chậm rãi: “Nước trái cây.”

Cô đi lên cầu thang, nhìn cái sân trống trải thì đột nhiên nhớ tới những quả cà chua nhỏ đỏ mọng khiến cho người ta yêu thích.

Anh cầm cốc đi ra, thấy cô đang ngồi xổm ở đó, ngón tay trắng trẻo và thanh tú vuốt ve mầm xanh vừa khó nhọc chui ra khỏi lớp bùn đất.

Ánh mặt trời đầu đông ấm áp sạch sẽ, từng tia sáng quấn trên đầu ngón tay của cô, biến thành từng bông hoa nhỏ màu trắng.

Anh nghiêng người dựa vào cửa, ánh mắt lãnh đạm như không dính bụi trần lại bị cô kéo xuống phàm trần. Không có những cuộc điện thoại và họp hành đếm không hết, cũng không cần những buổi xã giao cần thiết và không cần thiết quấn lấy thân, một buổi sáng như vậy lại vui vẻ thoải mái tới kỳ lạ.

Vy Hiên ngẩng đầu, vừa vừa bắt gặp tầm mắt của anh, tò mò hỏi: “Anh đã hái hết cà chua rồi à?”

Anh không nhìn qua nữa, mí mắt rũ xuống, nói: “Tất cả đều chết rồi.”

Không hiểu sao, Vy Hiên lại thấy buồn bã.

Liên Cẩn Hành thấy vậy thì im lặng mất mấy giây, sau đó lại nói: “Trời lạnh thế này, vốn đã rất khó sống được rồi.”

“Bên ngoài gió lớn, vào trong đi.” Anh xoay người đi vào trong, tiện tay đặt cốc nước trái cây ở trên chiếc bàn dài trước cửa sổ. Anh cởi áo khoác, xem giờ rồi xoay người gọi điện thoại.

Vy Hiên đi vào trong, nhìn xung quanh, thấy không giống với ấn tượng mình tới đây lần trước. Gian phòng lớn hơn, cảm giác càng lạnh lùng.

Vy Hiên ngồi xuống, cầm cốc nước trái cây lên uống một ngụm, lúc này mới phát hiện, hóa ra cổ họng cô vẫn luôn khô muốn bốc hỏa.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại dẫn tôi tới đây vậy?”

Anh đun nước pha trà, trong phòng lập tức tràn ngập mùi trà thơm: “Sợ cô nghĩ quẩn.”

Vy Hiên quay mặt đi: “Tôi không yếu ớt như vậy.”

Anh đi thẳng tới, hai tay chống lên hai bên tay vịn của chiếc ghế sô pha đơn, khóa cô lại và nhìn thẳng cô: “Nhưng cô cũng không kiên cường như vậy.”

Vy Hiên không phục lầm bầm: “Bớt coi thường người thôi…”

Anh đột nhiên giơ tay ra, hai ngón tay nắm lấy cái miệng ương bướng muốn chết của cô. Vy Hiên kinh ngạc, môi bị anh giữ chặt nên không mở miệng được.

“Cô thật sự nghĩ bản thân cô làm bằng xi măng cốt thép à? Bị người ta tát một cái mà không biết đau. Còn bị người ta đẩy cho cũng không biết đau chút nào sao?” Anh xích lại gần hơn, đôi mắt sâu như hai cái giếng, tối tăm, không nhìn thấy được đáy: “Phạm Vy Hiên, khi cô cố chịu đựng, thật sự không đáng yêu chút nào.”

Gương mặt Vy Hiên dần dần nóng lên như có lửa đốt. Cô cần đáng yêu làm gì? Cô lại đáng yêu cho ai nhìn chứ? Bất kể là cố chịu đựng hay phát điên đều theo tâm trạng thôi.

Anh thả tay ra và lùi lại hai bước, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Buổi chiều có bữa tiệc xã giao, cô đi cùng tôi.”

Vy Hiên ngẩng đầu lên, chỉ về phía vết thương trên trán mình: “Sẽ không thương phong bại tục chứ?”

Liên Cẩn Hành hơi bất ngờ khi thấy vào lúc này mà cô còn có thể nói đùa được. Anh xoa cằm, nói: “Đổi một kiểu tóc khác đi.”