Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 873



Chương 873

“Tôi không cách nào tha thứ cho chính mình, càng không thể nào tha thứ cho bọn họ, thế là tôi tìm được bọn họ… Tôi nhớ ngày đó, thời tiết âm u, gió thổi rất mạnh, mà tôi cầm dao theo.”

Hơi thở của Vy Hiên ngày càng nhanh hơn, cô căng thẳng nhìn anh không chớp mắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Nhưng không biết vì sao, khi nghe anh kể lại cảnh tượng lúc ấy, vậy mà cô cũng có cảm giác xúc động – có lẽ, làm như vậy cũng không phải là chuyện xấu.

Cô bị suy nghĩ này của mình làm cho sợ hãi!

Suy nghĩ lại một lần nữa bị Liên Cẩn Hành kéo về, anh nói: “Tôi không thể giao cho cảnh sát mấy tên cặn bã này được. Tôi thà hủy hoại bản thân mình, còn hơn là làm em gái bị tổn thương.” Anh nhìn xuống cô: “Giống như em đối với Tập Lăng Vũ. Lúc đó, cô ấy chính là cả thế giới của tôi, tôi có thể hiến dâng tất cả để bảo vệ thế giới đó. Cho nên, lúc nhìn thấy em, tôi lại nhìn thấy tôi ở thời điểm đó, sự cố chấp đến đáng sợ giống như lúc ấy……muốn phá hủy tất cả.”

Vy Hiên ngồi yên, im lặng.

Anh nói tiếp: “Mạn Tinh đã tìm được tôi, cô ấy khóc lóc cầu xin tôi đừng làm như vậy, cô ấy không muốn tôi vì những thứ rác rưởi ấy mà hủy hoại chính mình…… Cô ấy hứa với tôi, sẽ sống thật tốt…… Kết quả, cô ấy thực sự đã làm được. Chỉ vì muốn một kẻ, không có năng lực bảo vệ cô ấy như tôi, giảm bớt áy náy mà cô ấy vẫn luôn nỗ lực như vậy.

Vy Hiên nâng đôi mắt ngấn nước chứa đầy các loại cảm xúc, đau thương, cảm động, bất đắc dĩ, còn có một loại cảm giác bất lực không thể không thỏa hiệp.

Liên Cẩn Hành yên lặng một lúc, tầm mắt chăm chú nhìn về phía cô: “Để bảo vệ những người quan trọng, việc phá hủy thật sự dễ dàng. Khoảng khắc khi đặt con dao kia xuống…… Tôi biết, tôi sẽ không hối hận khi làm những việc như vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc, có thể ở bên cạnh bảo vệ Mạn Tinh như bây giờ. Tôi vẫn cảm thấy rất may mắn.”

Biểu hiện của Vy Hiên đã không còn giãy dụa như lúc trước, tay phải cô run rẩy, một cảm giác kì lạ bắt đầu hình thành.

Anh đưa tay lên giữ chặt, che đi sự sợ hãi của cô.

“Một ý nghĩ rất kỳ lạ–Tôi nhìn thấy bản thân mình trên người em, còn có Mạn Tinh của ngày trước.” Anh tăng thêm sức mạnh, nắm chặt tay cô: “Tôi không muốn em hủy hoại bản thân, càng không muốn em phải chịu tổn thương.”

“Em hỏi tôi dựa vào cái gì, bây giờ tôi có thể trả lời .” Dựa vào, thứ tình cảm không thể nào giải thích này. Là ái mộ, yêu thích hay yêu…… nghĩ như thế nào cũng chẳng sao.”

“Cái gọi là tiếng nói chung giữa hai người, hay sự yêu thích, trân trọng lẫn nhau đơn giản chính là tìm kiếm được sự thiếu sót không hoàn hảo trong linh hồn, cái tôi không được ai nhận ra của bản thân ở người kia. Cuối cùng, tìm cách đem chúng tiến vào bên trong cơ thể của chính mình, trở thành một hình bóng, càng sâu sắc, rực rỡ hơn ánh nắng mặt trời.

“Vì vậy, Vy Hiên tôi muốn làm cái bóng của em.”—Trên một con đường ở thủ đô Kathmandu, một người đàn ông đã từng cười nói với cô như vậy.

Cảnh tượng này đã trở thành kỷ niệm suốt đời không quên của Vy Hiên.

Cô cũng đã nhìn thấy, nụ cười ấm áp, dịu dàng nhất của anh.

Vy Hiên hạ tầm mắt, cố gắng áp chế những cảm xúc như những đốm lửa dưới đáy lòng ồ ạt muốn thoát ra bên ngoài. Nhưng lại không thể kiềm chế được những đóa pháo hoa rực rỡ, chói lọi đang lan tràn, nở rộ trong lòng cô.

Cô đột nhiên đứng dậy và rời đi, lần này, anh không hề ngăn cản cô.

Ngồi bên lề đường, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Nhả ra khói thuốc, chúng lượn lờ trong không trung, hóa thành những làm sương mù, rồi chậm dãi tan đi.

Giống như chuyện quá khứ, đang quay trở lại.

Bỗng, cơ thể anh cứng đờ.