Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 178: 178




*Nghiêm cấm ăn uống trong khi đọc truyện dưới mọi hình thức*
Tôi bước đến chỗ xác con rết sau khi đàn linh cẩu rời đi.
Tới lượt tôi đưa mũi vô hít thử cái chất gây kíƈɦ ŧɦíƈɦ này xem.
Nó giống như, diễn tả sao đây… mùi cá chết.
Không hẳn là nồng nàn gì cho lắm, nhưng quả thật là mùi do không dùng chai dung dịch vệ sinh phụ nữ.
Đảm bảo thằng nào cũng phải nôn ra nếu có ý định vét máng.
Nó khá giống mùi của lũ sên trong đầm lầy.
Đây rõ ràng là thứ không đáng để ăn.
Thảo nào mà đàn linh cẩu chẳng thèm để ý mà bỏ đi.
Thỏ banh cũng nhào lại rồi liếm thử.
Mặt nó đơ như vừa ngậm phải chùm lông.
Tưởng tượng thứ hương vị thơm ngon ấy lan tỏa trong miệng của nó.
Cũng không tệ nhỉ.
Tôi kéo xác con rết đến vùng cứ địa của lũ kiến.
Sau đó mở bung tảng thịt rồi vo thành những viên tròn.
Tuy khá quái đản so với dự kiến.
Thành thật tôi chẳng thể đưa ra kế hoạch nào khác được.
Mùi bốc lên mỗi lúc ghê hơn và khó cưỡng.
Không tài nào kiềm nổi nước mắt nữa.
Thỏ banh cũng không định giúp tôi đâu, nhưng nó vẫn tham gia.
Nó phải làm vì biết rằng đây có thể là cơ hội để chúng tôi cứu được Nina.
Dùng cả hai tai nhào nặn, nó thành thục nhồi ra những viên thịt với tốc độ lưu loát.
Quả thật rất lanh lợi và khéo léo.
Thực tế nó làm còn nhanh hơn cả tôi.
Hm, tới lúc… suy nghĩ nên làm ra bao nhiêu nhỉ?

Nếu không lầm thì trong địa giới của loài kiến có đến từ vài trăm đến hàng triệu con, tùy vào chủng loài.
Nếu quân số kiến đỏ lên hơn mười vạn thì với năng lực ốm đói của tôi là chết chôn liền tại chỗ.
Thông thường, sức mạnh bình quân chia đều cho mỗi cá thể sẽ tỷ lệ nghịch với độ lớn của tập thể.
Thế nhưng tôi không chắc kiến thức mà mình nắm giữ có chính xác trong thế giới này.
Hơn nữa, nếu số lượng loài kiến trở nên quá mạnh, trong tổ chức sẽ luôn có một con kiến chúa.
Khi lần đầu tôi thâm nhập vào hang ổ của lũ kiến, có khoảng, thế quái nào, hai mươi con kiến chấp tôi?
Ngoài ra còn đến ba mươi con chơi vồ dập lấy con rết.
Vậy là, chúng mang tới năm mươi đàn em ra đón tiếp trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi đó luôn trời?
Nhưng lúc đầu chỉ có hai con trinh sát, có thể tổng năm mươi binh lính mới thật sự là con số trong lực lượng chiến đấu chăng?
Đó là điều tôi muốn nghĩ tới.
Xét đến kích cỡ của con kiến, tôi chắc chúng không hề có kiến chúa.
Tôi cũng không thấy chúng bên ngoài quanh cái tổ, nên có thể suy đoán đâu đó chỉ khoảng gần một ngàn con.
...Ầy, tự an ủi bản thân chỉ chưa đến một trăm con vậy.

(Trans: thằng này làm tui dịch phát chán và người đọc phát ngán :v)
Thành ra cùng bắt tay vào nặn ra một trăm viên thịt nhé.
Bốn cái lờ… Chút thịt rết kẹt vô kẽ móng tay tôi rồi.
Khốn nạn! Đéo thèm làm nữa!
Chịu hết nổi cái mùi khắm này rồi!
Nếu mà cái mùi này còn bám trên người cho tới khi tiến hóa rồi sao?
Ah, tôi có thể nhờ thỏ banh dùng 〖Thanh tẩy〗 để rửa hết đống hôi thối này.
Adofu không hiểu những gì mà chúng tôi đang làm, chỉ chăm chăm nhìn đó bằng gương mặt ngơ ngáo.
“Hai cậu muốn sao thế? Định ăn thứ này thật hả?”
Phải chi tôi nói được câu ‘anh đẹp chứ không có điên’, nhưng vì bởi chưa ai từng làm một việc như thế này cả nên chúng tôi bị hiểu lầm cũng là chuyện dĩ nhiên.
Mày giải thích giùm được không thỏ banh?
“Pefu.”

「Thịt độc, tạo.

Ông giúp」
“Hử, ờ được…”
Adofu bày ra biểu cảm e dè, nhưng cũng chấp nhận phụ chúng tôi một tay.
Tôi đã có thể kết bạn với Nina một cách nhanh chóng, rồi tạo quan hệ với Adofu, tất cả đều nhờ vào tài ngoại giao và cách cảm thượng thừa của thỏ banh cả.
Quá mỉa mai khi một thứ được gọi là ‘tà long’ lại đi bảo vệ tất cả bọn họ.
Với quan điểm cá nhân của mình thì định nghĩa câu cuối là tuyệt hảo nhất.
Bạn chẳng thể nào phán xét được lương tâm của một ai đó chỉ thông qua bề ngoài hay tên chủng loài mà họ bị đặt cho cả.
Sau một tiếng đồng hồ lao động, chúng tôi đã hoàn thành xong một trăm viên mồi.
Nhìn mắt của Adofu và thỏ banh lờ đờ luôn.
Tôi cũng mệt nhừ mà, nhưng cả nhóm đã làm được.
Phần còn lại là vác đống này đi đến tổ kiến.
...Có điều là, mùi cá ươm nồng nặc, liệu lũ kiến chịu ăn không chứ?
Trông chúng như thứ bầy nhầy tởm lợm.
Liếm nhẹ qua thôi là đã muốn nôn ói rồi.
Sau biết bao công sức và thời gian để cả ba nâng vác xác con rết rồi làm ra mấy viên thịt, xàm bỏ mẹ nếu kết quả diễn ra mang đi vứt thùng rác hết.
...Hmm?
Ờ hé, tự nhiên nhồi ra mấy viên thịt rồi để không đó làm gì.
Tôi sẽ chích 〖Nanh độc〗 vào từng cái một…
Chúng được nặn ra từ phần thịt chắc nịt của con rết.
Phải nói thật nó dai quá thể, cho nên hình dáng có hơi dị dạng.
Chà, không thể tin tôi phải gặm hết mớ này.
Còn cách nào hay hơn nữa đâu.
Tôi nhất định phải cắm răng vào tất cả để hòa trộn độc tố.

T-Tụi này có khi đã nhét sẵn bã chó rồi ấy chứ.

(Trans: đưa mõm vô là trào bọt mép)
Chỉ có thể tự khích lệ bản thân là sẽ không sao.
Không đời nào, chắc chắn tôi cũng sẽ chịu ít thiệt hại sau khi xong việc với đống này.

(Trans: mấy anh da đen sẽ giúp mày đưa vào tiệm cầy tơ)
Không cắn thử thì chẳng tài nào biết nổi.
...Chẹp, chơi mạnh ăn luôn một cục này coi sao.
Nếu bị dính hiệu ứng nào đó thì tôi đỡ tốn công cho toàn bộ mấy viên thịt.
Tôi nhắm mắt rồi bóp chặt lỗ mũi.
Dùng tay bóc một viên bỏ tọt vào miệng luôn.
“P-Pefuuu-!?”
「Q-Quái gì!? Sao ăn!?」
Đây là chuyện một người đàn ông đích thực nên làm, thỏ banh bé bỏng ạ.
Thịt con rết này quả thật là thứ kinh dị nhất trần gian.
Bóp muốn nát lỗ mũi mà cái mùi cá chết thum thủm cứ phun đầy hết cả miệng.
Giống như tôi đang tra tấn cái lưỡi của mình vậy.
Có sao nào, tôi từng ăn hàng tá thứ tạp nham lúc trở thành một con rồng.
Trong số chúng, có món hoàn toàn hôi hám và bám mùi cực lâu.
Thế nhưng đây là thứ kinh nhất trong những thứ ghê tởm nhất mà tôi từng nếm thử, món ăn kinh hoàng bậc nhất.
Nó chát một cách kỳ dị và làm lưỡi tôi co rút lọt tót vô cổ họng.
Tôi biết thứ này vốn dĩ là thuốc độc rồi mà.
Mọi thứ bên trong bao tử của tôi bắt đầu xáo trộn.
Tôi cố khép kín miệng và miễn cưỡng nén giữ nó.
Để tôi nôn ra được chưa?
Không, chưa thử đến cùng thì làm sao biết được những thứ này có độc sẵn hay không.
Tôi gồng mình nuốt xuống cái ực và kiểm tra lại trạng thái.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Irushia〗

Chủng loài: Hắc long tai ương (Evil Plague Dragon)
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 57/75
HP: 365/365
MP: 256/256
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Tôi vẫn hoàn toàn bình thường.
Thế là phải tiêm 〖Nanh độc〗 vào hết tất cả rồi.
Tôi đành vứt hết nỗi lo khỏi trí óc rồi bắt tay cắn vào từng viên thịt rết một.
Có cảm giác tôi sắp té xỉu khi tới viên thứ mười rồi ấy.
Rồi tự lừa dối bản thân nghĩ rằng chúng rất thơm ngon ở viên thứ hai mươi.
Tôi nhận ra đó chỉ là ảo tưởng cho tới viên thứ ba mươi.
【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Nanh độc〗 đã tăng từ 3 lên 4】
Tôi bắt đầu phê cần từ viên thứ bốn mươi.
Ý thức dần ngáo đá ngay tại viên thứ năm mươi.
Thế giới khác đang hiện ra trước mắt tôi sau viên thứ sáu mươi.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Gan dạ〗 đã tăng từ 2 lên 3】
Tôi lại đi nhớ về một câu chuyện kể vượt qua nghịch cảnh tại viên thứ bảy mươi.
Cái mùi vị trở nên khó lý giải sau viên thứ tám mươi.
Ở viên thứ chín mươi, có vẻ tôi đơ luôn trước mấy thứ này rồi.
Vào thời khắc tôi nhả răng khỏi viên cuối cùng, nước mắt, nước mũi, nước miếng, nước sướ… hay bất kỳ loại nước nào khác trên cơ thể tôi chảy tè le hết trơn.

(Trans: chưa kể ra nướƈ đáı nên không cần phải ghê đâu)
【Cấp độ Kỹ năng cơ bản 〖Nanh độc〗 đã tăng từ 4 lên 5】
【Cấp độ Danh hiệu 〖Gan dạ〗 đã tăng từ 3 lên 4】
Tuyệt vời…
Tôi đã chiến thắng rồi…
Phần còn lại là vác chúng tới tổ kiến thôi..