Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 251: 251




Nagrom trói cô bạn đang vờ bất tỉnh của tôi như đòn bánh tét.
Cô ấy như muốn nhai sống lão.
“...Tôi không biết thế này liệu có ổn chưa?”, Yarg tỏ ra lo lắng.
“Đây là dây thừng lấy từ Grafant.

Sẽ… không sao.

Dù ả là một bán nhân nhưng cũng giống con người chúng ta mà thôi.”, Nagrom đáp cũng như tự trấn an bản thân.
Tôi không biết Grafant là gì, chắc là một loại quái thú.
Nghe được lời của Nagrom, cô bạn thử dồn sức vào cánh tay.
Sợi dây nới căng ra.
Cô ấy nhắn rằng không thành vấn đề…
K- Khoan hãy xé đứt nó.
“Nhưng… uống phải nhiều độc Morz mà vẫn còn khỏe thế kia thì thật…”
“...Chỉ là khả năng kháng độc của nó hơi mạnh mà thôi.

Bố ta từng bảo với thể lực của chúng, lũ bán nhân có khi còn khó bắt hơn cả quái thú.”
Lúc này ánh mắt của cô nàng nhìn lấy Yarg.
Vì chia sẻ cùng một giác quan nên tôi không nhìn ra được bản thân, nhưng tôi có thể cảm nhận gương mặt buồn bã của cô ấy.
Bị trông thấy, Yarg chỉ lặng lẽ quay mặt đi.
Anh ta cố tình tránh mặt, lương tâm có chút ray rứt.
“...Ngài Nagrom, nếu chúng ta hiến tế cô gái hung tợn này, phải chăng sẽ khiến Manticore bị thương ? Nếu lỡ gây xúc phạm chúng ta sẽ bị đặt thêm những yêu cầu khác thì sao.”
“Trói chặt ả lại rồi, mọi việc sẽ tốt đẹp.”
Quả nhiên họ muốn nguôi giận con Manticore.
Nghe qua câu chuyện, tôi đoán nó sẽ không tấn công con người bừa bãi, nhưng thay vào đó phải cung phụng cho nó thường xuyên.
Phải rồi, tôi đã thấy hơi lạ khi con Manticore trú ngụ trong ngôi đền Long thần.
Đứa bé mà tôi cứu có mang mặt nạ.
Tôi nghĩ rằng cả bộ tộc Lithovar đều đeo nó, nhưng hóa ra chỉ có hai người được cứu và nhóm mang cống phẩm đến cho tôi.
Tôi tưởng mặt nạ có ý nghĩa nào đó với Long thần, nhưng không giải thích được việc họ phải đeo…

Dù không chắc chắn nhưng có lẽ nào nó dành cho những người bị hiến tế?
Nếu ngôi làng này phải phục vụ Manticore thì những ngôi làng khác cũng phải làm điều tương tự sẽ không lạ.
Nếu vậy thì Aro… đã bị hiến tế.
Khiến cho một người mẹ mất con.
Thật đau lòng khi ngôi làng biểu quyết con của bạn sẽ phải dâng cúng cho quái thú man rợ.
Manticore chỉ xem con người như món ăn hảo hạng.
Để nó tự tung tự tác thì một ngôi làng quy mô cỡ này dần thưa thớt là chuyện hiển nhiên.
Thảo nào nó chỉ toàn thích ăn thịt trẻ em.
Thế nhưng điều đó sẽ kết thúc trong hôm nay.
Chúng tôi sẽ xuất hiện trước mặt, vô hiệu 〖Hóa nhân thuật〗 rồi cắn nó đến chết.
“...Gaaa.”
Cô bạn của tôi khẽ tiếng nghiến răng...
Tôi hiểu cảm giác của cô mà, nhưng hãy cố nhịn.
Gợi lại ký ức kinh khủng, Yarg nắm chặt lấy tay phải.
“Này Yarg, hay để ta phái người khác cho?”
“K- Không cần, chính tôi là người đã dẫn cô ấy đến đây.”
Tay phải của Yarg đang băng bó…
Những ngón tay đó sẽ không mọc trở lại.
Kỹ năng 〖Hồi sức〗 làm được chỉ là cầm máu và tăng nhanh khả năng tự chữa lành.
Chúng tôi khó chịu quá rồi này, nhanh mang đến chỗ Manticore đi.
Yarg bước vào phòng trong rồi trở lại với một bao tải cỡ lớn, một cái vòng và mặt nạ hình thú.
Anh định che gương mặt chúng tôi bằng thứ đó ư?
Cực kỳ hoàn hảo.
Anh ta đến đeo vào cho cô bạn, tiếng nghiến răng cào cấu vang lên.
Tuy lưỡng lự đôi chút nhưng anh ấy vẫn tiếp tục.
Sau đó đặt cô bạn bỏ vào bao.
Vấn đề tôi đang quan tâm là thời gian.
〖Hóa nhân thuật〗 còn lại khoảng ba mươi phút là cùng.
Nếu họ không khởi hành ngay là cả một vấn đề.
Lỡ mà cận kề hết hiệu lực chúng tôi phải nghĩ cách thoát ra ngay.
Yarg vác cô ấy lên đi ra ngoài.
Khi đó tôi còn nghe tiếng mọi người xung quanh nói chuyện.
Nhưng sau một khoảng chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân của Yarg.
Hy vọng đã gần tới chỗ của con Manticore.
“Hey Tatark, là tôi.”
Yarg dừng lại gọi ai đó.
“Cậu Yarg… Kia là ai vậy?”
Có tiếng đáp lại.
Dù câu nói mang vẻ kính trọng nhưng lại trầm, khiến tôi nghĩ anh ta đã lớn tuổi.
“Một vị lữ khách.

Cô ấy là bán nhân, có sức mạnh rất đáng sợ vậy nên chúng tôi mới trói lại.”
Cuối cùng chúng tôi đã đến nơi.
Không chừng sẽ phải chiến đấu với nó mà không còn chút MP nào.
Thật không may, nhưng vẫn có cơ hội giành chiến thắng nếu nỗ lực hết sức.
“Còn những đứa trẻ khác… Dây trói sẽ không bị vụt ra chứ?”
“Là dây buộc thuần phục quái thú.

Nagrom trói lại rất chặt.

Yếu đuối thế kia tôi không nghĩ họ đủ sức tháo ra được.”

“...Kể cũng phải.”
Hở, còn vật hiến tế khác sao?
Lúc tôi suy nghĩ về cuộc đàm thoại, cái bao được đặt xuống đất.
Cả Yarg và Tatark cùng kéo cô bạn ra.
Tôi đã có thể nhìn thấy xung quanh.
Trước mắt là một sườn núi trải rộng.
Giữa khoảng trống giữa các khối đá có cây cối mọc ra.
Quả thật, Tatark lớn tuổi hơn Yarg.
Hơi khó xác định, nhưng chắc chỉ khoảng ba mươi.
Gò má gầy, thân hình ốm và nước da kém sắc khiến tôi nghĩ anh ta trông già đi.
Hiểu rõ khu vực, họ nhấc một tảng đá lên.
Bên dưới có một cái hố.
Tatark nhìn vào đó rồi lắc đầu sầu khổ.
“Là một người ngoại tộc, ngài Nagrom bảo đây là công việc thích hợp, nhưng tôi không nghĩ anh muốn đảm nhận việc trông chừng số cống vật.

Liệu có cần tôi nói lại cho ngài ấy giúp không?”, Yarg hỏi Tatark.
“K- Không phải thế.

Cứ giao cho tôi.”
Yarg nhìn Tatark có vẻ nghĩ ngợi, nhưng rồi trở lại chỗ chúng tôi.
Anh ta ôm cô bạn lên đặt vào hố.
“Người lữ khách.

Nếu cô muốn thù ghét chúng tôi, cứ vi…”
“Peh”
Cô nàng nhổ vào mặt Yarg trước khi tự nhảy xuống hố.
Chỉ sâu chừng hai mét.
Với sức lực của chúng tôi dù đang bị giới hạn cũng không thành vấn đề.
Mà này bạn tôi… dù tôi không nói đó là cư xử xấu, nhưng…
“Sao? Có gì cần than phiền nữa hả?”
À không…
Tôi nên cảm ơn cô về tất cả mọi chuyện.
Cô đã biết kiềm chế.
Không thể tin cô luôn thực hiện đúng mong muốn của tôi như vậy.
Cô bạn quan sát xung quanh.
Chúng tôi ở bên trong một cái hang rộng, trần hang cao hơn hẳn lối đi xuống.
Dù không đồng đều nhưng trung bình khoảng ba mét.

Toàn bộ bằng đá nhưng vẫn có vài lỗ hổng cho ánh sáng loe lói vào nên không phải hoàn toàn tối.
...Sâu bên trong, tôi nhận ra mười đứa bé gái.
Độ tuổi từ sáu đến mười.
Qua ngoại hình, không đâu khác là tộc Lithovar.
Rải rác xung quanh là mặt nạ.
Vẫn có 3 đứa trẻ đeo nó.
Tất cả đều buồn thảm, túm tụm trên một tấm thảm ở góc hang.
Dù nhận ra chúng tôi, đám nhóc không tỏ ra sự quan tâm.
“...Ô quao.

Đây là nơi nào vậy?”
Cô bạn hô lên.
Sau vài giây, một đứa trẻ trong số họ ngửa lên nhìn chúng tôi.
“Chị cũng bị mang đến đây làm cống phẩm ạ?”
“Bị mang? Sai rồi, chị tự mình tới ấy chứ.”
“...Thật sao?”
Cô nàng đáp rồi lắc người.
Chiếc mặt nạ rơi xuống.
Cô nhóc nghiêng đầu nhưng không nói gì nữa.
...Không phải điều tôi hy vọng.
Con Manticore không có ở đây.
Chỉ là một nơi giam giữ số vật tế.
Chúng tôi sắp hết thời gian giữ nhân dạng rồi.
Nếu chỉ có mỗi bản thân ở đây thì còn hóa lại thành rồng để hồi chút MP, nhưng có mặt con người thì hơi khó.
Hay là cứ cởi trói rồi nhảy ra luôn?
...Như thế thì chúng tôi sẽ không biết được nơi ở của Manticore, dù có thể tìm kiếm sau nhưng lỡ bắt gặp sư tế của ngôi làng này thì phiền.
Ngoài ra cơ hội gây đòn bất ngờ coi như bỏ mất.
Nhưng khả năng nó đến đây trong ba mươi phút sắp tới thật nhỏ nhoi..