“T- Thật diệu kỳ! Sức mạnh của Long thần choáng ngợp quá!”
“Như vậy đâu cần…? Liệu chúng ta chỉ cản đường không?”
Tộc Lithovar càng trở nên phấn khởi hơn.
Nhưng đối với tôi vấn đề chính mới chỉ xuất hiện.
Một mình bản thân tôi thừa sức giải quyết trận vừa rồi, nhưng lại không thu được manh mối nào trong số bọn chúng.
Nghĩ tới trường hợp tệ nhất, tôi nên nhanh chóng trở về ngôi làng.
Phòng ngự ở đó vẫn chưa đảm bảo.
Nếu họ bị tấn công bởi một tiểu đoàn khác đi đường vòng là chuyện không tốt đẹp tý nào.
Tưởng nhiều lắm chỉ có vài chục, nhưng qua tình hình khi nãy, tám mươi người chưa phải là tất cả.
Mà nhìn nhận theo lẽ thông thường, không có lý do gì chúng phải chia lực lượng ra cả…
Tôi muốn hy vọng mọi chuyện đã sớm kết thúc.
Khi chưa biết mục đích của chúng thì không có cách nào để chắc chắn.
Vì định trả thù, chúng sẽ tách ra để đảm bảo không ai có thể trốn thoát…
Vậy mà thái độ từ phía tiểu đoàn vừa rồi không phải ấn tượng mà tôi có.
Cứ như thể chúng đến chỉ để chiếm đất chứ không phải trả thù.
Theo ước tính có thể số còn lại không đến hơn cả trăm.
Khi đã biết về tôi không chừng chúng sẽ vươn cờ trắng đầu hàng.
Như tôi bây giờ gần như không thể bị tổn hại bởi sức người.
Ngay cả khi chiến đấu với tên anh hùng khi trước cũng vẫn chiếm thế thượng phong.
Từ phía ngôi làng, tôi nghe thấy âm thanh chói tai.
Chính là tiếng từ truga người Lithovar dùng để đánh hiệu.
Nó cũng phát ra được đến đây…
Gương mặt rạng rỡ của họ bỗng tái lại.
“Guu…”
Tôi kêu lên để thu hút sự chú ý rồi hướng mặt về ngôi làng.
“Ngài Long thần…?”
“Ngài định trở về làng phải không? Chúng thần sẽ đi cùng…”
Tôi lắc đầu rồi chạy đi.
“L- Long thầnnnn!”
“Hãy đưa theo cùng dù chỉ mỗi mình thần thôi! Dù thần có thể không có ích gì trong cuộc khủng hoảng này…!”
Xin lỗi, tôi không muốn bị vướng chân và lỡ như mọi người bị nhắm tới thì tôi không có cách nào để bảo vệ cả…
Tôi không cần xuất hiện với sự hào nhoáng bên cạnh…
Nếu họ bị tấn công bởi những kẻ còn sống sót vừa rồi hoặc đồng đội khác của chúng thì sẽ quá muộn.
Vì vậy tôi cần ưu tiên ngôi làng.
Tôi bật nhảy lên tung cánh bay thẳng trở về.
Chân tôi đụng gãy một số nhánh cây cao nên nâng tầm bay lên thêm một chút.
Có cột khói bốc lên từ phía ngôi làng.
Ngay tức thì tôi bỗng rối trí.
Không phải lúc dừng lại nữa.
Tôi dần hóa nên giận dữ và tăng tốc độ.
Trước ngôi làng, trận chiến đang nổ ra giữa đám binh sỹ mặc quân phục nhiều màu và bộ tộc Lithovar.
Bên chúng có khoảng một trăm năm mươi trong khi họ chỉ có tám mươi người là cùng.
Khắp chiến trường, những con ngựa bị trúng tên vào chân của người Lithovar ngã xuống.
Còn có cả vết tích của những hố bẫy.
Có vẻ chúng được tạo thành từ 〖Đất sét〗 để hạn chế sự linh hoạt của bầy ngựa.
“Một lũ gian xảo!”
Một tên lính chém đứt cây giáo trong tay một người Lithovar.
Hắn thu lại tư thế để tiếp tục nhắm vào đầu anh ta.
Ngay lập tức hắn bị trúng ba mũi tên vào phần nách.
Có một số chiến binh Lithovar nấp trong bụi cây chờ đợi thời cơ.
“Gì…! Lũ mọi hèn nhát!”
Hắn rên la ngã khụy xuống.
Phần nhọn từ cán giáo đâm vào họng kết liễu hắn.
Có vẻ tộc Lithovar đã khéo léo lợi dụng địa hình để phản đòn.
Nhưng trước thế bất tương quan lực lượng.
Rõ ràng trận chiến sẽ càng trở nên theo hướng trầm trọng.
Tôi hạ cánh ngay giữa chiến trường và vươn cao đầu gầm to lên đầy uy lực.
Tiếng gầm vang lên khắp khu vực làm ngưng đọng âm thanh leng keng của vũ khí trong vài giây.
“Ngài Long thần đến rồi!”
“Có ngài bên cạnh! Chúng ta có thể tự hào chiến đấu hết mình như người Lithovar!”
Tinh thần của họ được khích lệ, ngược lại bên phía kẻ thù lại non nớt lo sợ.
“Nó kìa, Long thần của bọn Lithovar!”
“Lúc nãy còn ở phòng tuyến bên kia, vậy mà nó đã ở đây rồi…”
“Khả năng bay của nó chính là rắc rối, tập trung hạ nó trước! Không đủ sức thì cứ nhắm vào cánh! Ai ở đây từng có kinh nghiệm diệt rồng không vậy?”
Trước đó là mười đơn vị mỗi tám người.
Với khoảng một trăm năm mươi ở đây…
Có đến tận hai tiểu đoàn.
Hơn nữa khói bốc lên từ bên trong ngôi làng chứ không phải ở đây.
Không thể dành nhiều thời gian…
Tổng cộng bên chúng có hơn ba trăm binh sỹ cơ ư?
Tôi không đủ khả năng đối phó với tất cả.
Mục tiêu là những tên chỉ huy, đội trưởng và đơn vị nhận chỉ thị trực tiếp.
Đơn vị của Hannibal rõ ràng là nguồn động lực của chúng.
Nếu đập tan hệ thống điều khiển là giải tán.
“Đ- Đội trưởng Libras! Anh chạy đi đâu thế!?”
“R- Rút lui, rút lui! Bố tôi đâu có kể về một trận chiến khó thế này cơ chứ! Và con rồng đó kìa, nó khác xa tới điều tôi mong đợi!”
Tôi thấy một tên đàn ông trẻ tuổi nói thất thanh.
“Lũ quái thú thay đổi diện mạo của chúng liên tục mà! Nghe này, ngài Tolman cực kỳ ghét những người đào ngũ! Nếu đội trưởng bỏ chạy, dưới vai trò cấp dưới, tôi rất vinh dự… Tại anh chưa biết đến cơn thịnh nộ của ngài Tolman mà thôi!”
“T- Tôi không có việc gì phải lo cả! Bố tôi quen biết với công tước Tolman! Ông nói tôi chỉ cần đứng ra lệnh thôi! Sai hết rồi! Nó khác xa những gì tôi được kể! Tôi rời đi đây!”
! Không phải cứ ai đó làm đội trưởng là tinh thần của chúng được nâng cao.
Hay là để mặc chúng vậy?.