Tái Sinh

Chương 69: Sự ra đời của Quỷ dữ



Sau khi Tử Khiết ngủ rồi, Thường Tận mới ngả lưng lên trường kỷ chợp mắt một lúc. Ngoài trời mưa lại bắt đầu tí tách rơi. Hơi lạnh từ bên ngoài hòa tan trong hơi ấm từ ngọn lửa khiến cho không khí trong phòng trở nên dễ chịu lạ thường.

Tử Khiết sớm đã chìm vào giấc ngủ say nồng. Chàng nghe văng vẳng bên tai một khúc hát vừa lạ vừa quen. Giọng hát vừa trầm lặng vừa da diết…

“Hoa tuyết nhỏ, rơi trên ngọn suối

Từng cánh rơi ướt nhòa khóe mi

Người ở phương xa ngừng mong nhớ

Người ở đây chớ hoài ngóng trông…”

Tử Khiết cố gắng nhìn xem nữ tử đang hát là ai, nhưng tất cả chàng có thể thấy là một đôi mắt buồn mờ mờ ảo ảo. Nữ tử ấy mặc áo đen, tóc buộc cao sau đầu. Khi nàng định quay lại thì Tử Khiết bỗng giật mình tỉnh giấc.

Tiếng lửa lách tách vẫn không ngừng kêu trong không gian thanh vắng, đan xen là tiếng thở đều đều của Thường Tận và tiếng mưa tí tách ngoài hiên.

Tử Khiết khẽ ngồi dậy, rón rén lại gần Thường Tận. Chàng suy nghĩ: “Nàng ta đã ngủ say rồi. Đây là cơ hội tốt nhất để trả thù.” Chàng đưa một tay lên cao, vận công, tụ khí và chuẩn bị giáng một đòn chí mạng lên ngay giữa trán Thường Tận.

Nhưng khi đòn đã ra đến một nửa thì Tử Khiết đột ngột dừng lại. Chàng lại nghĩ: “Lợi dụng lúc người khác đang không có chút phòng vệ để ra tay cũng không phải hành động của quân tử. Huống hồ nàng ta lại là nữ tử”, Tử Khiết đắn đo, “Cho dù là để trả thù, thì cũng không thể làm những việc bỉ ổi như vậy, sau này sẽ bị người đời dị nghị. Ta dù có giết ả, thì cũng phải đường đường chính chính mà giết.”

Đang miên man suy nghĩ thì Thường Tận đột nhiên trở mình một cái. Nàng mở mắt ra thì thấy Tử Khiết vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái. Nàng chống tay ngồi dậy, lướt đến chỗ Tử Khiết.

Thường Tận tham lam dán ánh mắt lên gương mặt đẹp như tượng tạc của chàng. Gương mặt ấy đã từng kề cận bên nàng mỗi ngày. Nếu không phải vì những chuyện xảy ra sau đó, cứ ngỡ rằng nàng sẽ mãi mãi ở bên Tử Khiết, ngày ngày lười biếng cuộn tròn trong chăn ấm nơi Ma thực điện u tối kia.

Nàng sẽ đắm chìm trong hạnh phúc nhỏ nhoi đó mãi mãi nếu như những cơn đau do Ngũ linh thạch không dày vò nàng. Nàng sẽ lạc trôi trong sự ngọt ngào chết người kia mãi mãi nếu như con rối kia không đến và đâm cho nàng một nhát chí mạng. Để rồi hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, khiến nàng và Tử Khiết rời xa nhau, không còn đường quay trở về.

Nàng ước gì mình có đủ can đảm để hôn chàng một lần nữa, nhưng nàng lại không thể. Nàng lặng nhìn Tử Khiết thêm một lát, rồi quay gót bỏ đi. Nàng rời đỉnh Bạch Mộc Lương Tử khi trời còn chưa sáng rõ.

“Chàng rồi sẽ ổn thôi”, nàng tự nhủ.

Tử Khiết nằm trân trân nhìn lên trần nhà, tai vẫn dõi theo tiếng bước chân xa dần của nàng. Chàng không hiểu đây là cảm xúc gì, mà khiến chàng lưu luyến đến lạ. Chẳng hiểu sao, chàng lại không muốn nàng rời đi.



Thường Tận đi rồi, Tử Khiết cũng vội vã rời khỏi đỉnh Bạch Mộc Lương Tử. Chàng hóa thân thành một con rồng trắng muốt, uốn lượn trên bầu trời, nhanh như chớp đã quay trở lại chỗ Ân Khuyển. Chỉ mới sau một ngày mà nó đã tàn phá hết cả một châu lục, chẳng mấy chốc sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát và xâm chiếm đến những khu vực khác.

Viện binh của Thiên cung liên tục được điều đến nhưng vẫn không chặn được cơn thịnh nộ như vũ bão của con Quỷ thú ba đầu này. Tử Khiết bay đến nhưng không vội xuất đầu lộ diện như lần trước mà hạ xuống một ngọn cây gần đó, quan sát từ xa.

Con vật này dường như chẳng để lộ chút sơ hở nào, nó gần như là bất khả chiến bại. Thế nhưng chàng tinh ý phát hiện thấy, Ân Khuyển có xu hướng dùng lưng để chống đỡ với bất kỳ thứ gì tấn công đến. Nếu vậy, điểm yếu của nó rất có thể là phần bụng hoặc phần chân.

Ngay lập tức, Tử Khiết nghĩ ra một chủ ý. Chàng chầm chậm bay đến chỗ Ân Khuyển, một cách thần không biết, quỷ không hay, nhẹ tựa lông hồng, im lặng như mặt nước. Chỉ sau vài giây, chàng đã xuất hiện dưới bụng của con Quỷ thú. Chàng dùng một lượng nội lực khổng lồ đâm trực diện vào vùng bụng tưởng chừng như nhạy cảm của Ân Khuyển.

Con vật nhanh chóng nhận ra được dị tượng, nhưng không hề suy suyển gì, mà trái lại nó lại càng hung tợn hơn, nhanh như chớp nằm rạp xuống nhằm đè bẹp Tử Khiết. Những Thiên binh ở xung quanh chứng kiến cảnh đó thì vô cùng kinh hãi. Phen này Thiên đế e rằng lành ít dữ nhiều. Hóa ra, phần bụng không phải là điểm yếu của Ân Khuyển.

Bầu trời lúc này đã chuyển thành màu đỏ như máu, mưa giông kéo rít liên tục không ngưng. Ngay khi mọi chuyện dường như đã sắp đến hồi kết thì đột nhiên từ phía xa có ánh sáng vàng lóe lên, một ánh sáng rực rỡ chói mắt đến kì lạ. Ánh sáng đi đến đâu, mưa bão tan đến đó. Cây cỏ xung quanh cũng vượt dậy tươi tốt như thể vừa được hồi sinh.

Khi ánh sáng đó chạm đến Ân Khuyển, nó bỗng dưng thu mình lại như một con cún, ngoan ngoãn và dịu dàng. Ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ ban đầu của nó dần chuyển thành màu trắng, vô cùng sáng và trong. Ân Khuyển thôi không phá hoại. Nó rời bãi chiến trường vừa tạo ra mà đi, trở về với vùng hoang mạc hẻo lánh của mình.

Những Thiên binh bị thương cũng tự nhiên lành lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tử Khiết chống tay ngồi dậy, ra hiệu cho những người khác là mình không sao. Chàng cũng vô cùng bất ngờ, không hiểu phép màu vừa rồi là gì. Trong suốt hai mươi mấy ngàn năm sống trên cõi đời này, chàng chưa từng chứng kiến dị tượng như vậy. Phải chăng đây chính là điềm báo sự ra đời của Quỷ dữ?

Chỉ mới một thời gian ngắn trước đây, Triết thần đã khẳng định chắc nịch: “- Vào ngày quỷ dữ chào đời, cơn bão sẽ tan đi. Lúc đó, các ngươi sẽ biết con quỷ dữ đó là ai. Nhân lúc nó còn chưa đủ lông đủ cánh, nhất định phải giết đi để trừ hậu họa.”

Tử Khiết vội ra lệnh thu quân rồi nhanh chóng trở về Thiên cung trước. Tất cả quần thần đều đã tụ hội đông đủ ở Thượng Môn điện, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết. Tử Khiết ngồi lên bảo tọa, nhăn trán hỏi:

- Các ngươi đều có mặt ở đây là vì dị tượng vừa xảy ra ư?

Triết thần liền ra mặt nói:

- Đúng như thần đã dự đoán, hôm nay là ngày ra đời của Quỷ dữ. Chúng ta cần phải tiêu diệt nó ngay lập tức.

- Thế nhưng… quỷ dữ này ở đâu? Ngươi biết tung tích của nó sao? – Tử Khiết ngờ vực hỏi.

Triết thần vuốt vuốt bộ râu của mình rồi đắc ý đáp:

- Ánh sáng vàng kì lạ kia phát ra từ Thiên lao. Cùng lúc đó, Tiên nga cũng nghe thấy tiếng khóc vang lên. Muốn tìm ra Quỷ dữ vì vậy mà vô cùng đơn giản.

- Mang đứa bé đến đây. – Tử Khiết ra lệnh.

Một lúc sau, Thiên binh đưa người đến. Tử Khiết vô cùng sửng sốt:

- Sao lại là Thiên hậu?

Những Tiên nhân xung quanh cũng bàn tán không ngớt. Người vừa bị mang đến chính là Bích Ngọc cùng với đứa bé mới lọt lòng. Bích Ngọc mỉm cười với Tử Khiết:

- Thiên đế, người xem. Đứa bé này là con của người. Nó chính là Thái tử Thiên tộc, người kế vị của chàng.

Nàng ta không nhận ra ánh mắt đầy ái ngại của những người xung quanh. Triết thần lại một lần nữa nhắc nhở Tử Khiết:

- Xin Thiên đế hãy lấy đại cục làm trọng, vì đại nghĩa diệt thân. Vì chúng sinh mà diệt trừ hậu họa.

Quần thần trong điện cũng đồng loạt hô vang:

- Xin Thiên đế lấy đại cục làm trọng, vì đại nghĩa diệt thân!

Tử Khiết cảm thấy vô cùng khó nghĩ. Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé, huống hồ nó lại còn là giọt máu của chàng. Cho dù nó được sinh ra bởi một nữ nhân độc ác, chàng cũng không có cách nào xuống tay. Còn chưa kể sự ra đời của nó đã vô tình làm dịu Ân Khuyển, cứu sống mạng chàng.

- Không được! – chàng nói.

- Xin Thiên đế suy xét! – Triết thần nói.

Người duy nhất đứng ra phản đối là Thủy thần, cha ruột của Bích Ngọc:

- Các người bức tử một đứa bé miệng còn hôi sữa, như vậy mà xứng đáng với danh xưng Thiên tộc của mình sao?

Bích Ngọc vẫn chưa hiểu cuộc cãi vã này là gì, ánh mắt ngơ ngác hết nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, rồi nhìn vào Tử Khiết:

- Thiên đế, người… muôn giết con của chúng ta sao? – Bích Ngọc đau đớn hỏi – Tại sao? Tại sao chàng năm lần bảy lượt dồn ta vào đường cùng? – Nàng hét lên vô cùng chói tai – Chàng lúc nào cũng bảo vệ ả ma đầu kia, thế nhưng một chút dịu dàng dành cho ta cũng chẳng có. Bây giờ con chúng ta vừa chào đời, chàng cũng muốn mang nó đi! Chàng muốn ta phải thế nào? Chàng muốn lấy mạng của ta nữa đúng không?

Tử Khiết thở dài, mi tâm chau lại. Quyết định giết con trai của mình cũng không phải chủ ý của chàng. Giữa máu mủ ruột rà và chúng sinh thiên hạ, chàng chỉ có thể chọn một. Bích Ngọc ở dưới điện kia vẫn không ngừng khóc lóc oán trách chàng. Còn quần thần liên tục thúc giục chàng ra tay dứt khoát. Tử Khiết cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung, đến mức không chịu được nữa. Chàng hét lên:

- Đủ rồi!

Khiến cho toàn bộ Thiên Môn điện im bặt.

- Đứa bé này là con trai ta, cũng là Thái tử Thiên tộc. Chính nó đã cứu sống mạng ta, cũng cứu sống cả Phàm giới. Nó không phải quỷ dữ như lời Triết thần nói. Nếu ai dám động đến một sợi tóc của nó, giết không tha!

Chàng vừa dứt lời, Triết thần lại tiếp tục vội vàng khuyên giải. Chàng chẳng nói chẳng rằng, một tay xuống chiêu khiến cho Triết thần hồn phi phách tán ngay tại chỗ. Lời nói của chàng khó nhọc xiết ra từ kẽ răng:

- Bất cứ kẻ nào chống đối, sẽ có kết cục như hắn.

Nói rồi, chàng đi xuống đỡ Bích Ngọc dậy. Chàng ra lệnh phục chức cho nàng ta, đồng thời đưa cả hai mẹ con trở lại Thượng Hoa điện sống. Quần thần ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, nhưng trước thái độ kiên quyết của Tử Khiết thì chẳng dám ho he thêm nửa lời. Chẳng ai rủ ai, cả đám đều rời Thiên cung để trở về nhà.