Chị Lâm và tiểu Hinh trợn mắt kinh ngạc nhìn cô, không dám tin chị Lâm hỏi lại một lần nữa
“ông…có..nhầm không… Bách Giao sao có thể..cô ấy sao có thể..”
Phương Bách Giao hoàn toàn không thể tin những gì mình đang nghe, cô đắc tội sao ? khi nào chứ ? …thậm chí cô còn chưa biết tổng tài của Âu thị là ai thì sao có thể đắc tội.
Phương Bách Giao cẩn thận nói kiềm nén sự bất bình tĩnh của mình
“tôi..sẽ đi..tôi sẽ gặp anh ta hỏi cho rõ”
đạo diễn bất ngờ nhưng rồi đồng ý.
Chị Lâm lo lắng kéo cô qua chỗ khác dò hỏi
“em quen biết với Âu thiếu sao?…khi nào thế…lại còn đắc tội..em..”
Phương Bách Giao bị chị Lâm hỏi đến nhức cả đầu cô ôm vai của chị
“chị yên tâm em sẽ hỏi cho rõ và giải quyết nhanh thôi”.
Ngoài cách này ra thì không có cách nào tốt hơn nữa. Cô cũng muốn xem coi góp cuộc cô đã đắc tội với ai.
________________________________________
Khách sạn Hoàng Vương.
Trời gần tối, cô một mình đi đến nơi mà hắn nói… khách sạn Hoàng Vương nơi nghĩ ngơi của các doanh nhân quý tộc.
Quầy lễ tân được Âu Duật Phong dặn dò từ trước nên khi cô nói tên thì bọn họ vội vàng đưa cô lên đến tận cửa.
“cô Phương đây là phòng của Âu thiếu”.
Cô chỉ im lặng nhẹ gật đầu rồi mở cửa, cô thật sự chẳng muốn bước tới những nơi thế này một chút nào, nói chi lần này lại là…
Ở bên trong phòng tổng thống được bố trí kiểu cách phương tây xa hoa sang trọng vô cùng, nhìn thôi cũng đủ biết một đêm ở đây có khi bằng cả hai tháng lương làm việc của cô.
Bên trong không có ai, chỉ nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm phát ra, cô lùi lại một chút xoay mặt qua..đôi mắt cô như cứng đờ lại, người đàn ông từ phòng tắm đi ra… hắn chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ở thắt lưng môi còn nhếch lên một nụ cười tà mị nhưng lại đẹp trai đến mê muội.
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại không nhìn hắn nữa
“anh…có cần..mặc đồ tử tế vào không..”
dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của cô khiến hắn bật cười, hắn thản nhiên thay quần áo ngay trước mặt cô, dù cô đã che mắt và xoay mặt đi chỗ khác nhưng tay chân cô cứ run lên không kiềm được.
“Cô đến đây không phải để câu dẫn tôi sao, xoay mặt đi làm gì”
Hắn vừa cài lại từng cúc áo giọng nói có phần bỡn cợt nhìn cô với ánh mắt lưu manh.
Cô tức giận quay lại vừa định quát vào mặt hắn thì sững người lại.
“anh..anh..là người hôm đó..anh là Âu Duật Phong ?”
cô hoàn toàn ngơ người nhìn hắn quên mất những gì định nói, hắn bình thản ngồi xuống rót rượu vào hai cái ly để trên bàn
“anh…tôi không biết đã đắc tội gì với anh…tôi hôm đó đụng trúng anh cũng đã xin lỗi rồi còn gì”
Âu Duật Phong cười cười
“tôi chưa cho cô đi thì cô đã tự ý chạy đi như thế cũng tính là một tội đấy”.
“Anh..sao có thể vô lí như vậy”
“Vô lí ? Được thôi tôi có thể vô lí gấp mấy lần như thế cơ đấy”
Vừa dứt lời hắn kéo một tay lôi cô ngã sập xuống giường hôn lên bờ môi mỏng manh một cách cuồng bạo khiến cô không thể thở nỗi…hắn đang định làm gì thế..
Cô đẩy hắn ra nhưng sức lực của cô hoàn toàn chẳng tác dụng gì, bí đường quá cô dùng hết dũng cảm cắn mạnh vào môi hắn khiến hắn buông ra, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng quên luôn cả túi xách.
Âu Duật Phong chưa bao giờ bị ai từ chối như thế, hắn không tức giận ngược lại còn thấy thú vị nhưng vết cắn khá mạnh khiến hắn cảm thấy đau nhức liền gọi điện cho Giản Huân
“cậu lái xe đến đây đón tôi”
Giản Huân ngay lập tức tuân lệnh, chưa đầy mười phút xe đã lái đến trước cửa khách sạn. Âu Duật Phong đi ra ai cũng phải cuối đầu chào cẩn thận từng li từng tí. Vết cắn vẫn chảy máu khiến cho Giản Huân kinh ngạc và lo sợ hỏi
“Âu thiếu..có cần đến bệnh viện..”
Âu Duật Phong : “Gọi Tần Cảnh An đến dinh thự” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Giản Huân : “Vâng ạ”
Một lát sau, Âu Duật Phong bỗng nhiên nói
“gỡ bỏ lệnh đình chỉ công tác đi”.
Giản Huân liền biết Âu thiếu đang nói đến đoàn làm phim mà cô Phương Bách Giao đang làm nên nhanh chóng tuân lệnh. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>