Tại Thượng Tổng Tài

Chương 62: Kí ức không muốn nhớ



Buổi tối ở dinh thự Kim gia.

Không khí ở đây vui vẻ hơn rất nhiều so với lúc trước mọi người đều bận rộn chuẩn bị bữa tối chào đón hai vị tiểu thư vừa được tìm về.

Âu Duật Phong vì có việc ở công ty nên không thể đi đến cùng với Kim Bách Giao được, Kỳ Tranh cũng như cô ngồi vào bàn ăn mà chút không quen “chị Giao Giao chị đã khoẻ hơn chưa” Kỳ Tranh nhìn cô có vẻ không được thoải mái liền hỏi, Kim phu nhân cũng ở cạnh đó cầm tay cô “thức ăn không hợp khẩu vị con sao mẹ sẽ bảo người làm món khác..” “không cần đâu ạ..rất ngon..” Kim Bách Giao gắp một miếng cá hồi vừa đem tới miệng thì không hiểu sao khó chịu buồn nôn chạy vào nhà vệ sinh ngay lập tức. Kim Quyên và Kim Trạc Quân đều lớn tiếng gọi quản gia “gọi bác sĩ đến đây nhanh lên” “dạ..tôi đi ngay đây” quản gia vội vàng cuống lên chạy đi gọi điện cho Tần Cảnh An tới.

Năm phút sau, Âu Duật Phong cũng chạy tới cùng với Tần Cảnh An vì hai người đang ở cùng nên vừa nhận được điện thoại thì chạy đến đây luôn.

“Giao Giao..cô ấy bị sao vậy” Âu Duật Phong nhìn vẻ mặt khá bình tĩnh nhưng giọng điệu thì hiện rõ vẻ lo lắng vô cùng.

“Tôi không biết…” Kim phu nhân cũng vừa run vừa trả lời nhìn con gái nằm bên trong phòng.

Tần Cảnh An sau một lúc rồi chậm rãi đi ra, hắn nhìn Âu Duật Phong cười “chúc mừng..cô ấy có thai được khoảng hai tuần rưỡi rồi” “thật..không..có thai thật hả cậu nói chi tiết hơn đi” Âu Duật Phong kích động kéo lấy áo Tần Cảnh An “thật..tôi là bác sĩ nói dối cậu làm gì chứ..không tôn trọng nghề nghiệp..”chưa hết câu thì ai nấy đều hùa vào phòng thăm cô, Kim Trạc Quân cũng mừng rỡ xúc động tiễn Tần Cảnh An về.

Âu Duật Phong ôm lấy tay của Kim Bách Giao không dấu được sự vui mừng “chúng ta có con rồi…” cô cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn vào bụng, cô đã mang thai con của hắn, cô sắp trở thành mẹ rồi…

Ngày hôm sau, bệnh viện tâm thần Châu Dinh.

Kim Mỹ Hà không còn la hét in ỏi như lần đầu bị đưa đến đây nữa mà giờ ngược lại cô ta im lặng ngồi một góc nhìn ra cửa sổ cả ngày, một chữ cũng không nói vẻ mặt thì rủ rượi như thế.

Ở ngoài cửa Phương Bách Giao nhìn vào, còn có cả Kỳ Tranh, Kim Quyên đi cùng cô “Dì vào đó thăm cô ấy đi..” bác sĩ điều trị vừa đến liền ngăn lại “mọi người không thể hiên ngang đi vào được..tinh thần của bệnh nhân trong thời kì hết sức rối loạn thậm chí sẽ đánh người..” Kim Quyên đau lòng nhìn Kim Mỹ Hà rồi ngẫm lại dường như chúng ta đã quá tàn ác đối với cô ta dù sao cũng là do bà nuôi dưỡng…

Kỳ Tranh nhẹ giọng “mẹ ở đây, để mình con vào” bà lập tức ngăn lại nhưng mà không được Kỳ Tranh đã mở cửa đi vào trong.

Kim Mỹ Hà vẫn ngồi bất động nhìn ra cửa sổ “cô còn nhận ra tôi không ?” “Tôi muốn gặp người chị đáng kính của cô” cô ta mỉm cười nhìn Kỳ Tranh đến đáng sợ “không được, tôi sẽ không để cô làm hại chị ấy lần nào nữa đâu” nhưng vừa dứt lời thì Kim Bách Giao đã cùng với Kim Quyên mở cửa đi vào.

Kim Mỹ Hà ngồi xoay người lại đối diện với họ cười thảm hại nhìn Kim Bách Giao “cô vui lắm đúng không một bước trở thành thiên kim tiểu thư của Kim gia” cô ta vô cùng bình thản giống như đang nói đùa với với cô vậy, Kim Bách Giao nhìn chầm chầm cô ta rồi lên tiếng “cô muốn nói gì sao” Kim Mỹ Hà ngồi trầm tư rồi bắt đầu hát lên một khúc hát lạ lùng đáng sợ.

“Tiếng vọng lầu cao..giữ chân người ở lại nàng thấy ta vì nàng mà khóc”

“Thanh sắt vu vương tựa vào nhau khiến nàng hoảng sợ..khúc ca bi thương đau lòng nàng đang chờ ai..”

“Lầu gỗ..gác máy..màu xanh..một vách núi cao vời..” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Kim Bách Giao ngồi quỵ xuống sàn ôm đầu đau đớn từng hình ảnh rõ ràng hiện ra trong đầu hàng đóng kí ức mơ hồ ẩn hiện từng chi tiết. Nhưng cô không cho ai gọi bác sĩ cứ để Kim Mỹ Hà hát tiếp, Kỳ Tranh lo lắng nhưng dường như có gì đó có thể làm cô nhớ ra nên để yên cho cô ả kia hát tiếp.

“Gió mây cao vời vợi..biết ở đâu đây..nàng vốn vĩ không nên sống trên đời…”

“Nước mắt lên bên..nàng bi thảm làm sao…” cô ta đột nhiên ngưng lại mỉm cười nhìn Kim Bách Giao “cô là loại người vốn không nên tồn tại”.

“Mày v**ốn không nên tồn tại…” câu nói vang lên làm cô đau đến mức khóc nức, cô nhớ ra rồi…mười ba năm trước.

Người đẩy cô xuống núi là mẹ của cô ta Tiêu Lan và đi lạc trong buổi tiệc cũng là do Phương Lam sắp đặc để đưa cô đi.

Ngày hôm đó, buổi tiệc rất đông người sơ hở sẽ rất dễ lạc mất con nít ở đây. Cô đã thấy một cái bóng và đi theo lên tới tầng thượng thì suýt nữa bị đẩy xuống từ phía sau, Phương Lam đã kéo cô lại còn tranh cãi với Tiêu Lan rất lớn.

Phương Lam bế cô trên người “tôi đã nói không được giết con bé mà…”

Tiêu Lan : “đồ ngu, nếu để nó sống thì sẽ rất phiền về sau” bà ta đã giành lấy cô từ trong tay của Phương Lam nhưng không thành vì bảo vệ nhanh chống chạy lên cả hai người buông nhau bỏ chạy, từ đó cô sống cùng với Phương Lam cho đến khi Tiêu Lan tìm được địa chỉ nhà mà cô đang sống thì đã bắt cô đi và người gián tiếp làm Phương Lam phát bệnh tim mà chết cũng chính là bà ta Tiêu Lan.

Bà ta tàn nhẫn nhốt cô vào một cái lòng sắt thật lớn trong một xưởng phế liệu cũ nát, cô khóc thét đến đau cổ họng vì sợ rồi may mắn cửa lòng bị hở và cô chạy ra được đến vách núi thì gặp Tề Thiên Hạo cũng ở đó sau khi băng bó cho anh ta bị thương rồi cô chỉ đường cho hắn quay về sau đó cô đã bị bất tĩnh và bị bà ta đẩy trực tiếp xuống núi. Sợi dây chuyền bị vướng lại mà rơi ở đó, sau này có người đến nhặt đem về cũng chính là sợi dây chuyền ngọc thạch truyền thống của nhà họ Kim mà Kim Bách Giao đang đeo.
<script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>