Sau đó, Mậu Tùng biết ta bị tên súc sinh kia ng/ược đ//ãi.
Hắn tìm mọi cách gặp ta, lần nào mặt cũng đỏ bừng, ám chỉ với ta rằng chỉ cần ta nguyện ý, hắn có thể mang ra trốn khỏi Đỗ gia.
Không phải ta không nghĩ tới chuyện đó, nhưng ta đã là tàn hoa bại liễu, sao có thể xứng với hắn?
Một năm sau, nương Mậu Tùng mất vì tuổi già.
Lúc này, trong phủ bỗng dưng có lời đồn về ta với Lý Mậu Tùng, nói hài tử ta mới bị đẻ non cách đây không lâu chính là của Lý Mậu Tùng.
Đỗ Thiên Minh càng đánh đập ta d/ã m.an hơn, tên khốn đó thậm chí còn nhẫn tâm đ/á/nh gãy một chân Lý Mậu Tùng.
Cha mẹ ta biết hết những chuyện này nhưng giả câm giả điếc, coi như không biết gì.
Ta bị Đỗ Thiên Minh nhốt trong mật thất, hắn mắng ta là tiện phụ d///âm đãng vô sỉ, đội nón xanh cho hắn, hắn muốn biến ta thành đồ chơi cho nam nhân và nghiền Lý Mậu Tùng thành tro.
Ta cùng Mậu Tùng hoàn toàn trong sạch, chưa từng làm chuyện vô liêm sỉ.
Trong lúc hơi thở ta đã thoi thóp, Mậu Tùng tìm cách hối lộ gã sai vặt trong phủ, tìm được đến chỗ ta.
“Tiểu Thúy, Đỗ Thiên Minh là một tên súc sinh, cha mẹ nàng cũng quá bạc bẽo, nàng còn trẻ như vậy, không nên ch*t ở đây.”
“Tiểu Thúy, ta yêu nàng, trốn đi cùng ta.”
Hai mắt ta đẫm lệ, cúi đầu: “Tàn hoa bại liễu như ta… còn có tương lai sao?”
Mậu Tùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là có! Ở trong mắt ta, nàng chính là nữ nhân mỹ lệ thanh khiết nhất, bọn họ mới là người sai, không phải nàng!”
Đêm đó, chúng ta ôm hôn nhau, linh hồn như hòa quyện vào nhau.
Chúng ta định đến Tượng Châu từ biệt nhị thúc, nhị thẩm, sau đó bỏ trốn sang Đại Lý Quốc.
Ai ngờ vừa ra khỏi thành, Đỗ Thiên Minh đã đuổi tới.
Hắn muốn làm thịt chúng ta, nhưng lại sợ mất mặt nên không gióng trống khua chiêng, chỉ một mình cầm đại đao đuổi theo.
Mậu Tùng không hối hận khi gi*t ch*t tên súc sinh làm nhiều việc ác đó, nhưng vấn đề ở chỗ hắn chính là phú thương giàu nhất thành Từ Châu, nếu hắn mất tích, chắc chắn sẽ tạo ra sóng to gió lớn. Quan phủ chắc chắn sẽ truy nã khắp nơi, không chừng trong nhà hắn cũng sẽ treo thưởng hậu hĩnh để tìm sát thủ đuổi gi*t chúng ta.
Quãng đời còn lại của chúng ta sẽ không thể yên ổn.
Trong lúc chúng ta đang lo đến sứt đầu mẻ tráng, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nhị thẩm từng nói với ta, nhà thẩm có một cổ thuật gia truyền cực kỳ huyền diệu, có thể thay đổi khuôn mặt một người.
Đỗ Thiên Minh đã ch*t, vậy sao không thay đổi khuôn mặt Mậu Tùng thành mặt hắn?
Nói nói ý tưởng này cho Mậu Tùng, hai mắt Mậu Tùng sáng ngời, nói thật quá may mắn, đúng là trời không tuyệt đường sống của chúng ta.
Mậu Tùng bắt chước bút tích của Đỗ Thiên Minh, viết một lá thư gửi về nói có chuyện quan trọng phải ra ngoài khoảng nửa tháng.
Sau đó, chúng ta c/ắ/t đầu Đỗ Thiên Minh, ngày đêm chạy về quê, nhờ nhị thẩm giúp Mậu Tùng đổi mặt.
Đôi khi, vận mệnh chính là thần kỳ như vậy.
Ta cùng Mậu Tùng đã dùng phương thức này trở thành phu thê.
Sau đó, hai chúng ta trở lại thành Từ Châu.
Mậu Tùng giả vờ bệnh nặng một hồi, sau khi khỏe lại bắt đầu “hồi tâm chuyển ý”, đuổi hết đám oanh oanh yến yến trong hậu viện đi.
Phu thê chúng ta cùng nhau làm ăn buôn bán, làm việc thiện, cuộc sống thật sự thư thái.
Mậu Tùng đối xử với ta cực tốt, thực sự như người ta hay nói “phủng trong lòng bàn tay mà sủng ái”.
Nếu không phải Vưu Ngạo Tuyết đố kỵ, vu cáo cho trượng phu ta tư thông với nghịch vương, chúng ta đã có thể chung sống ân ái cả một đời. Ai ngờ cuối cùng lại rơi vài kết cục cả nhà bị xử trảm!