Trở lại Tô phủ, Tô Lãng hôm nay thu hoạch không tệ, có thể nói là ngoài định mức thu hoạch.
Liệt Thiên Diễm Quyết đấu giá lên đến chín ngàn linh thạch, hắn đã lấy trước hai ngàn, Vạn Bảo lâu lần này chỉ cần chi trả thêm năm ngàn hai là đủ.
Liệt Thiên Diễm Quyết thuộc về Tiêu Phàm, Tô Lãng trong lòng cảm khái, bí cảnh kia vậy mà tài phú như thế, có thể để Tiêu Phàm lấy ra chín ngàn linh thạch. Đáng tiếc Liễu Khuê không có đủ linh thạch trong người, liền không tiêu hao được chút nào lông dê.
Liễu Khuê còn muốn hướng hắn vay mượn một chút, nhưng Tô Lãng há lại để nàng đắc nguyện, cái này không phải vì nhân vật chính Tiêu Phàm mà còn vì hắn.
Phải biết, chủ sở hữu hệ thống mỗi một người đều là Bá Vương, có vay nhưng không có trả, ăn cơm còn muốn ăn không trả tiền, nói gì đến mượn nợ sau đó trả lại, rút bài học từ đời trước, Tô Lãng giả như mắt điếc tai ngơ, với hắn cũng không yêu thích nàng, cần gì phải giả vờ liếm nàng làm gì.
Chỉ là có lẽ Tiêu Phàm lần này đạt được bảo vật, nhất định sẽ bị người t·ruy s·át, đây chỉ giống như đưa kinh nghiệm đến cho nhân vật chính trưởng thành mà thôi.
Về Liệt Thiên Diễm Quyết, có tàn hồn sư tôn trong người, nàng ta nhất định sẽ giúp hắn bù đắp thiếu hụt công pháp này, nhưng có thể phát hiện bị hệ thống động tay động chân vào hay không thì hắn không dám nói.
Bởi Liệt Thiên Diễm Quyết có hai mặt trái lớn nhất, thứ nhất Liệt Thiên Diễm có nhiệt độ cao, đòi hỏi cơ thể phải có khả năng chịu đựng sức nóng khủng kh·iếp. Nếu người tu luyện không rèn luyện thân thể cẩn thận, ngọn lửa có thể gây tổn thương nội tạng, thậm chí đốt cháy kinh mạch từ bên trong.
Thứ hai Liệt Thiên Diễm có tính hủy diệt cao, khiến người tu luyện dần dần trở nên b·ạo l·ực và thiếu kiềm chế khi sử dụng công pháp quá nhiều, thậm chí có thể lạc vào sát tâm, khó kiểm soát bản thân.
Ban đầu Tô Lãng cũng chỉ là nghĩ công pháp này hệ hỏa bá đạo, cho nên những mặt trái kia là bình thường, nhưng sau khi tu luyện Cửu Thiên Thần Lôi Quyết, hắn mới hiểu được, tu luyện công pháp càng lên cao, hiệu quả mặt trái càng nhỏ, thậm chí có thể nói là không đáng kể, như vậy mới thấy, hệ thống bá đạo tới mức nào, có thể vô tình khống chế ký chủ một cách hoàn hảo.
Về tới phòng, hắn lấy ra chìa khóa thần bí kia quan sát một chút, muốn nếm thử một cái thí nghiệm.
Tô Lãng cầm chiếc chìa khóa cũ kỹ trên tay, lòng bàn tay dồn sức mạnh lôi đình, từng tia điện tí tách lóe lên, như những con rắn nhỏ uốn lượn quanh chìa khóa. Hắn hít một hơi sâu, từ từ rót lôi lực vào trong. Ngay lập tức, chìa khóa bắt đầu phát sáng, ánh sáng xanh tím lập lòe, từng đường nét cổ xưa trên bề mặt chìa khóa dần hiện ra, tỏa ra khí tức uy nghiêm và xa xăm.
Bỗng, Tô Lãng cảm thấy đầu óc mơ hồ, cảnh vật xung quanh mờ đi như bị kéo vào một không gian khác. Trong dòng chảy của ánh sáng chớp lóe, một hình ảnh thần bí xuất hiện trong tâm trí hắn - một tòa thần điện khổng lồ, sừng sững giữa biển lôi đình cuồn cuộn. Những tia sét từ trời cao không ngừng đánh xuống, nhưng bị mái thần điện đen tuyền chắn lại, tỏa ra những đợt ánh sáng xanh tím hùng vĩ.
Trên đỉnh thần điện, một bức tượng thần mang phong thái tuyệt đại đứng hiên ngang, tay giơ cao như điều khiển cả cơn lôi đình dữ dội.
Khung cảnh kỳ ảo kéo Tô Lãng vào một cảm giác vừa kính sợ, vừa khao khát. Nhưng chưa kịp nhìn rõ hơn, ánh sáng từ chìa khóa chợt tắt phụt, mọi thứ lập tức tan biến.
Hắn giật mình, nhận ra mình vẫn đang đứng ở nơi cũ, chỉ còn dư âm của cảnh tượng kia còn in sâu trong tâm trí.
~~
Khi vừa ra khỏi Thanh Bình thành, Tiêu Phàm cảm nhận được ba luồng sát khí từ phía sau bám theo. Hắn âm thầm tăng tốc, rẽ vào một lối hẻo lánh để tránh gây sự chú ý trong thành, nhưng ba kẻ kia vẫn không bỏ cuộc. Hắn đành quay lại, chuẩn bị đối mặt.
Trước mặt hắn là ba kẻ lạ mặt, tên đứng đầu là một nam nhân gầy gò, ánh mắt sắc lạnh, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hai kẻ khác đều là Trúc Cơ sơ kỳ và Luyện Khí tầng 8, đều nhìn hắn với ánh mắt tham lam.
Tên gầy cười nhạt, nói: "Tiểu tử, Liệt Thiêm Diễm Quyết không phải thứ ngươi có thể giữ nổi. Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."
Tiêu Phàm lạnh lùng đáp trả, "Chỉ bằng các ngươi cũng dám c·ướp đồ của ta? Đừng hòng!"
Một tên khác vung tay, giọng đe dọa: "Ngươi có thể giữ được bảo vật này, nhưng liệu có sống mà rời khỏi đây không thì chưa biết đâu."
Không nói nhiều lời, ba kẻ đó liền lao vào t·ấn c·ông. Tiêu Phàm nhanh chóng tung ra Thái Dương Chân Hỏa một tia lửa rực rỡ bùng lên bao quanh hắn, phòng thủ trước đòn công kích của đối phương. Đối thủ không ngờ hỏa lực lại mạnh mẽ như vậy, hơi chùn bước, nhưng bọn họ vẫn cố ép sát.
Trong tình thế hiểm nguy, Tiêu Phàm bất ngờ dùng một chiêu thức phòng ngự của Thái Dương Chân Hỏa Kinh, tạo ra một ngọn lửa rực rỡ chắn trước mặt. Ngọn lửa ấy chói mắt, sức nóng tỏa ra khiến tên Luyện Khí tầng 8 thét lên đau đớn, không thể chịu nổi.
Tiêu Phàm tận dụng cơ hội, xoay người tung một đòn chí mạng vào tên Trúc Cơ sơ kỳ yếu nhất. Hắn đột ngột bộc phát toàn bộ linh lực, thiêu đốt đối phương thành tro bụi.
Hai tên còn lại bị bất ngờ, không kịp phản ứng. Tên gầy giận dữ gào lên, nhưng đã không còn cơ hội. Với sự dũng mãnh của hỏa lực và chiến lược táo bạo, Tiêu Phàm từng bước tiêu diệt cả ba kẻ địch mà không để lại dấu vết nào.
Sau khi đánh bại ba k·ẻ c·ướp, Tiêu Phàm không thể không cảm nhận được luồng linh khí đang sôi trào trong cơ thể. Vốn dĩ việc sử dụng Thái Dương Chân Hỏa đã khiến linh khí của hắn tiêu hao mạnh, nhưng không ngờ sau trận chiến, linh khí trong cơ thể hắn lại dâng lên cuồn cuộn, tràn đầy như sắp phá vỡ giới hạn của mình.
"Không lẽ… là phải đột phá?" Tiêu Phàm thầm kinh hãi nhưng cũng không thể kìm nén. Linh khí trong đan điền xoay tròn mãnh liệt, không ngừng va đập lên từng đường kinh mạch, tựa như muốn phá tan mọi rào cản để tiến vào Trúc Cơ kỳ. Hắn vội tìm một nơi an toàn, ngồi xuống vận công điều tức, chuẩn bị cho lần đột phá quan trọng này.
Ngay khi linh khí trong cơ thể bùng nổ, một luồng sáng đỏ rực như ngọn lửa từ thân thể Tiêu Phàm tỏa ra, bao phủ toàn thân. Không gian xung quanh hắn đột nhiên trở nên yên lặng đến đáng sợ, rồi một tiếng sấm vang vọng từ trên cao. Đúng lúc này, bầu trời trên đầu hắn trở nên u ám, gió thổi mạnh, từng luồng lôi điện chập chờn, báo hiệu dị tượng của tam thiên lôi kiếp.
Một giọng nói trong người hắn vang lên:
"Phàm nhi, nhanh tranh thủ ăn vào Trúc Cơ đan."
Đứng cách đó rất xa, một đạo thân ảnh nhìn thấy một màn này, trên miệng không ngừng mĩm cười hài lòng.