Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư

Chương 18: Lễ xuất sư...Nhớ đóng thuế



Vừa online đã bị các loại tin tức hấp dẫn thu hút, Nam Tinh suýt nữa quên mất cái hang động.

Nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, cùng với khủng bố debuff [Đổ máu], hẳn là cái hang động ngầm mà Ngũ Gia Bì nói.

May mắn nhờ có có hồng dược tự chế, lại thêm một đống [Đại hoàn đan] lần trước Tông Nhiếp cho, tốc độ hồi máu gần như có thể bù đắp cho hiệu ứng debuff.

Nam Tinh thoáng an tâm, quyết định tra xét cái hang này một chút. Cái hang này không lớn, một màu đen tuyền, trống trải và không có gì xung quanh cả. Chỉ có dấu vết của việc khai thác mỏ lưu lại từ xa xưa. Nếu nhìn qua, hang động này chỉ giống một cái hầm mỏ bỏ hoang mà thôi.

Nhưng debuff [Đổ máu] vẫn đang tồn tại, khiến Nam Tinh hoài nghi nơi này ẩn giấu một bí ẩn nào đó.

Nam Tinh một bên uống hồng dược, một bên sờ soạng tỉ mẩn, không bỏ sót một tấc đất nào. Kiểm tra tận hai lần, cái gì cũng không có, trái lại ngón tay lại vô ý quệt vào quặng sắt ngọn cứa phải, "Đổ máu" càng nhanh.

Nam Tinh còn lo lắng dược sắp uống hết, chắc phải rũ bỏ ở đây, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cậu cầm vũ khí, ở trên vách đá gõ gõ.

Có lẽ là vận may lại tới bên mình.

Sau khi gõ vài cái, cảm giác được có một nơi tiếng vang không giống những chỗ khác.

Nhớ lại mấy bộ phim võ hiệp trước kia bản thân xem, cậu thử thử vài biện pháp biết đâu lại mở được mật thất nào đó thì sao…

Dùng kỹ năng đánh vào tường quặng, một chuỗi âm thanh trầm đục ghê rợn phát ra.

Bang! Bang! Bang!

Một tảng đá đột nhiên chuyển động, mở ra một khoảng trống lớn. Nam Tinh nhịn không khỏi kích động.

Cậu không chút do dự, bò vào cửa động chưa cao được 1 mét. Nhưng mới bò được một chút, liền có thứ gì đó chặn đường. Nam Tinh dừng lại, ghé sát vào vào từ từ mò mẫm tiến lại gần…

"A" một tiếng, trái tim bình bịch đập mạnh, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa doạ chết cậu!

Bộ xương khô!!

Một bộ hài cốt cực kỳ chân thật.

Nam Tinh nằm ngửa trong hang, dồn dập thở hổn hển. Mất nửa phút mới bình tĩnh lại được, lúc này nhịp tim mới chậm rãi bình phục.

Trong một sơn động tối tăm chật chội như vậy, đột nhiên bất ngờ xuất hiện một bộ xương khô, Nam Tinh nghiêng người tới nhìn khuôn mặt của chiếc đầu lâu... Cũng đủ dũng cảm để không bị doạ ngất, lá gan cũng to đấy.

Cậu nuốt một viên [Đại hoàn đan], Nam Tinh cau mày.

Hồng dược sắp hồi máu không nổi nữa rồi, có thể không thể đi tiếp được nữa. Con đường phía trước hoàn toàn bị các bộ xương khô to to nhỏ nhỏ cùng công cụ lộn xộn nằm rải rác xung quanh.

Nam Tinh lại ngồi dậy suy nghĩ vài giây.

Nghĩ đến một thử nghiệm…

Nếu không cậu thử đem bộ xương khô cùng công cụ thu vào túi đựng đồ nhỉ?

[Thu thập thất bại!]

[Thu thập thất bại!]

[Thu thập thất bại!]

Nam Tinh thở dài, nghĩ định từ bỏ chắc những cái này chỉ là trang trí của trò chơi mà thôi. Thuốc cũng sắp hết rồi nên nhanh tìm cách ra ngoài, rồi về thôn chế thêm ít đan hồi máu, rồi lại quay lại điều tra thêm.

[Thu thập thành công!]

Nhận được một sự kiện [Chiếc chuông hỏng*] (trắng) 1 cái.

* Nguyên văn là: 破烂流丢一口钟. Đây là một chi tiết trong nguyên tác Tây Du Ký (1986). Đoạn này 2 thầy trò phải đoán trong tủ có gì, trong đó hoàng hậu đã đặt một kiện áo nhưng Tôn Ngộ Không đã tráo nó bằng 1 chiếc chuông đã hỏng và bộ quần áo rách.

[Chiếc chuông hỏng] (trắng): mở ra được một kiện áo choàng rách nát.

Nam Tinh sửng sốt.

Bộ xương khô và những dụng cụ vẫn còn ở chỗ cũ. Nhưng quần áo trên người bộ xương kia đã bị cậu thu vào túi rồi.

Có chút 囧 — bối rối.

Quần áo màu trắng cơ hồ là phế phẩm. Những [Chiếc chuông hỏng] gì đó, đây có phải là hành trình thỉnh kinh của phim Tây Du Ký không vậy?

[Nhiệm vụ chính tuyến +1.]

Nam Tinh:!!!

Chính tuyến?!

Quả là không phụ mò mẫm linh tinh, thực ngoài ý muốn.

Ngay sau đó lại nghi hoặc…

Nhiệm vụ chính tuyến trong 《 Đạp Cổ 》 rốt cuộc là làm cái gì?

Nam Tinh tuy đọc nhiều những bài phân tích, nhưng cậu cũng chưa thấy một minh chứng cụ thể nào chứng minh có nhiệm vụ chính tuyến cả... Nhưng mà muốn khai quật nhiệm vụ chính, trò chơi yêu cầu mọi người phải từ khai phá, tự thúc đẩy.

Dựa vào bối cảnh của trò chơi, cùng vài đoạn phim tuyên truyền. Nam Tinh từng có phỏng đoán, cốt truyện chính của game cùng tình thế đất nước đang hỗ loạn, các châu chia cắt – có quan hệ.

Hơi khó nói tình hình cụ thể.

Trong cùng một đất nước bị chia thành quá nhiều thế lực, rải rác khắp nơi trong 《 Đạp Cổ 》. Có thể rất giống với hai triều đại hai nước Đông Chu trong Tam Quốc.

Thiên tử tọa Trường An, là chủ nhân của thiên hạ.

Cả vùng đất bị chia làm mười ba quận, mười ba quận lấy thiên tử làm vi tôn, nhưng người đứng đầu các quận lại ngầm xây dựng vũ trang của riêng mình. Gia tộc quyền thế thỉnh thoảng đối địch hoặc liên hợp lại với nhau. Có người mặt ngoài đối nghịch, trong tối đã sớm thông đồng với nhau; có người trên mặt thân như người một nhà, sau lưng lại đâm nhau một đao;

Mối quan hệ rối loạn!

Thế lực giang hồ cũng rắc rối phức tạp.

Mười ba quận có Doanh Châu, Lữ Tống, An Nam, Thân Độc, Tây Vực, Mạc Bắc… Một số tỏ vẻ thần phục, có bụng dạ khó lường, có quận tự loạn thành một cục, còn có kết hợp với thế lực Trung Nguyên.

Nghĩ tới bối cảnh lung tung rối loạn, Nam Tinh liền đau đầu.

Quên đi, trước tiên chạy nhanh rời khỏi cái địa phương quỷ quái này đã!

Uống nốt một chút hồng dược cuối cùng, trước khi máu chảy hết, cậu cuối cùng cũng bò ra khỏi cái hang này.

Nhưng để bảo toàn cậu lên đánh dấu tọa độ đã, về sau lại đến…

Hệ thống nhắc nhở, địa phương đặc thù không thể đánh dấu tọa độ.

Nam Tinh: "......"

Thông báo của tin mật vẫn nhấp nháy vang lên.

Là "Sát thủ máu lạnh" đang thúc giục.

Nam Tinh bất đắc dĩ.

Cậu ngập ngừng vài giây. Cũng không thể đứng ở đây không đi được, chỉ có thể xuống núi trước đã rồi tính. Dựa vào tình huống vừa nãy, nếu không chuẩn bị đủ dược liệu phòng trừ đi một lát trong cái hang kia cũng không thể tìm thêm được gì nữa.

Vừa ra khỏi phạm vi Tây Sơn, còn chưa tới thôn trang, một người đen từ đầu tới chân không tiếng động mà xuất hiện sau lưng hắn ——

"[Tam Phân Tam] sao?"

Nam Tinh quay đầu lại.

Nhìn người nào đó bọc kín từ đầu đến chân, mặt cũng không lộ, Nam Tinh 囧 do dự một chút: "[Sát thủ máu lạnh] sao?"

"Sát thủ máu lạnh" ho khan một chút, nhỏ giọng nói: "Ta trong game tên là Nạp Nỗ Tạp nè."

Nam Tinh sờ sờ chóp mũi: Nạp Nỗ Tạp phát âm quá khó đọc, cậu nhất thời không nhớ được.

"Đồ vật cậu có mang theo không?" Đối phương đi thẳng vào vấn đề.

"Chờ ta vài phút, ta liền đi lấy."

Nam Tinh cũng không vòng vo. Sau khi quay lại Thẩm gia, cậu đem toàn bộ dược liệu thu thập được cất đi, lại đem độc dược mới chế mấy ngày hôm trước cho vào túi trữ vật.

"Mấy cái độc này mất bao lâu để chế tác?". Nếu là hợp tác dài hạn, Nạp Nỗ Tạp cũng hỏi thẳng luôn.

Nam Tinh cũng không có giấu giếm: "Nếu không nhìn tỷ lệ thành công, 50 viên màu lục, xanh dương có 40 viên, màu tím thì có 30... Bột ngũ thạch là màu tím, cấp bậc có hạn chế, trước mắt ta chỉ có thể chế ra được màu xanh lá thôi."

Nạp Nỗ Tạp trầm ngâm vài giây: "Vậy ta trả gấp đôi đồ ăn có thuộc tính bán ở trên thị trường, ngươi xem được không? Một lô viên màu xanh lục giá 500 văn, ngươi mỗi cuối tuần cung cấp 10 lô... Chỗ này là 5 lò, cho cậu 5 lượng bạc, 2,5 lượng bạc này là tiền đặt cọc cho đợt sau."

Nam Tinh nhướng mày, hỏi: "Ngươi không sợ ta cuỗm tiền chạy mất sao?"

Nạp Nỗ Tạp nói khẽ: "Ngươi có thể thử."

Nam Tinh mỉm cười.

Người này lúc trên diễn đàn với lúc trò chuyện trực tiếp không quá giống nhau?

Thật là có chút phong phạm của sát thủ.

Không đùa giỡn nữa, ngược lại hỏi: "Nếu ta lĩnh ngộ được độc dược khác, cần thông tri với ngươi trước không?"

Nạp Nỗ Tạp âm thanh hơi cao lên: "Được đó! Ngoại trừ thuộc tính màu trắng, bất kể là độc gì, phẩm chất gì. Ngươi nhất định phải nói cho ta trước tiên. Giá cả thương lượng."

Nam Tinh có chút khó hiểu: "Nếu không có giải độc vĩnh viễn thì sao?"

Nạp Nỗ Tạp lắc đầu: "Độc phẩm chất màu xanh lục chỉ có thể duy trì ba đến bốn ngày. May mắn thì có thể đồng thời hoá giải được vài trạng thái độc."

Nam Tinh hiểu rõ, nhưng vẫn có điểm tò mò: "Vậy là không thể dùng nhiều độc dược một lúc?"

Điều quan trọng là chỉ có thể dùng được 10 loại độc một lúc.

Nạp Nỗ Tạp thẳng thắn: "Mấy huynh đệ ta muốn dùng." Dừng một chút, lại nói: "Chúng tôi là tiểu đội 'Huyết Ảnh' chuyên nhận các loại nhiệm vụ giết người phóng hỏa. Lão bản ngươi nếu về sau cần, chỉ cần gọi là "Chín. Gấp!" Sẽ giảm cho ngươi 10%."

Tiểu đội "Huyết Ảnh"...

Không hổ là "Sát thủ máu lạnh", tên nhìn đúng trung nhị.

Nam Tinh 囧 囧: "Cảm ơn ngươi?"

Nạp Nỗ Tạp tỏ vẻ: "Không có gì." Nhận xong đem độc dược và thuốc thu lại trong túi, không dong dài đưa 5 lượng bạc qua, "Tuần sau lại liên hệ, ta đi đây."

Nam Tinh cũng không xấu hổ tẹo nào, nhận tiền, phất tay nói: "Hẹn gặp lại."

Khụ, tác phong có chút lãnh khốc!

Đương nhiên, lãnh khốc hay không lạnh khốc không quan trọng, chỉ cần có tiền là được!

Người nào đó lăn qua lộn lại đếm 5 khối lượng bạc, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Truyện đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98

Nếu đổi ra tiền thật, tương đương với mỗi cuối tuần ổn định kiếm 500... Chẹp, tên kia đúng thật là có tiền!

Hoặc có thể là, làm sát thủ kiếm tiền nhanh hơn?

Ý tưởng này mới nảy ra trong đầu đã bị người nào đó ném đi trong đầu.

Cậu vẫn nhớ tới bản thân tự nhiên mở ra nhiệm vụ chính tuyến – Nam Tinh nhìn đường lớn xung quanh, cất kỹ tiền vào túi. Lại lấy ra "Chiếc chuông hỏng", chạy đi tìm Thẩm Tiên Nhân.

"Thứ này từ đâu ra?" Thẩm Tiên Nhân thay đổi lại dáng vẻ lười nhác, một tay đoạt lấy kiện áo choàng rách nát, sắc mặt hơi ngưng.

Nam Tinh nhìn chằm chằm "Chiếc chuông hỏng" cân nhắc một hồi, bản thân cũng không rõ tại sao lại ra cái này, vì vậy nói thật: " Con lấy được ở Tây Sơn, trong một cái hang bỏ phế."

Do dự ba giây, vẫn là nói: "Trong động có độc, người nào đi vào sẽ đều chảy máu… Đi sâu vào bên trong có ám đạo*, đi vào sẽ gặp một bộ xương khô, áo choàng này là ở trên người nó."

* Ám đạo: đường bí mật.

Thẩm Tiên Nhân suy tư.

Nam Tinh nhịn không được ngứa ngáy trong tâm, hỏi: "Nhưng đây là bảo vật gì ạ?"

Thẩm Tiên Nhân liếc mắt nhìn cậu: Chỉ là một chiếc chuông hỏng, chả là cái gì cả."

Nam Tinh trong lòng "chẹp" một tiếng, bày tỏ sự hoài nghi của mình.

"Là một thứ bỏ đi thôi." Thẩm Tiên Nhân nhấn mạnh, "Quan trọng là người."

Người? Nam Tinh bừng tỉnh: "Ý người là bộ xương kia sao?"

Thẩm Tiên Nhân chỉ nói: "Được rồi, đây không phải việc ngươi có thể quản..." Nói, xong mở ra ngăn kéo, "Ngươi cũng đã xuất sư rồi. Đừng có ăn vạ tại đây nữa." ném cho Nam Tinh một lệnh bài màu vàng.

"Tới Dương Châu, tìm một người tên là Lý An Nhiên, nhờ nàng ta dẫn ngươi tới sư môn."

Nam Tinh "Hả" một tiếng: "Sư phụ, người là đuổi con đi sao?"

"Đúng vậy, biến đi đi!"

"... Con còn muốn ăn gà quay, uống rượu mừng của lão Lưu cơ!"

"Ngừng lải nhải nữa, hôn lễ lão Lưu ta giúp ngươi mang hạ lễ tặng cho hắn."

[ Nhiệm vụ bắt buộc: Tìm kiếm Lý An Nhiên. Đếm ngược: 23:59:59.]

Vừa thấy nhiệm vụ, chẳng những là cưỡng chế, còn có giới hạn thời gian, Nam Tinh cũng ngừng lảm nhảm lại.

"Vậy con lập tức thu thập một chút, lát nữa liền xuất phát... Từ từ, sư phụ, Dương Châu lớn như vậy, Lý An Nhiên cụ thể ở cái thành nào ạ?"

Trong 《 Đạp Cổ 》, Dương Châu cũng không phải là thành phố Dương Châu trong hiện đại mà trong đây có tận mười lăm cái thành tên là Dương Châu.

Thẩm Tiên Nhân không kiên nhẫn: "Nếu biết ở đâu thì cần gì bảo ngươi đi tìm?"

Nam Tinh: "......"

Ok, cậu cũng đã quen rồi. Vị sư phụ này quá khó hầu hạ, nhiệm vụ ông ta tuyên bố đều khó làm muốn chết. Vậy chỉ có thể dựa vào chính mình tìm kiếm, trò chơi sẽ không bao giờ ban ra những nhiệm vụ không thể hoàn thành được đâu.

"Đợi đã!"

Vừa ra khỏi cửa, Thẩm Tiên Nhân đã gọi cậu lại.

Một mảnh giấy trực tiếp bị ném qua…

Thiếu chút nữa gần như che khuất mặt của Nam Tinh.

Nam Tinh tiếp được, trong miệng nói thầm: "Cái gì đây... Khế đất sao?"

Nam Tinh nghi hoặc nhìn về phía NPC: "Sư phụ? Đây là gì?"

Thẩm Tiên Nhân cũng không thèm liếc cậu một cái, thản nhiên như không để ý lắm: "Lão Lưu đem mặt tiền cửa hiệu của hắn nhượng cho ta. Ta cũng không cần mấy thứ này, coi như lễ xuất sư!"

Nam Tinh:!!!

Đây là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống sao!

"Trước khi dọn vào, đừng quên đóng thuế đấy, không nhiều lắm, 10 lượng bạc."