Tạm Biệt Hạ Chi Chiêu

Chương 3: Hạ Chi Chiêu chưa chết



"Cậu có muốn đổi điện thoại không? Hàng mới, chất lượng hàng đầu, giảm giá 30% cho cậu. "

Trong giờ nghỉ trưa, hai người đàn ông một béo một gầy ngồi cạnh góc tủ đựng thức ăn. Người gầy lấy ra một chiếc iPhone đưa cho người bên cạnh xem.

Người béo đang ăn cơm cà ri mang theo, liếc nhìn rồi nói: "Mẹ kiếp, 1TB, giảm 30% tôi cũng mua không nổi."

"Giảm giá 50%." Người đàn ông gầy gò nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi thật sự không có tiền mà!" Tên béo vô cùng cảm động, sợ không khống chế được nên nhanh chóng đẩy ra nói: "Mau, đừng để tôi nhìn thấy! Cái này điện thoại là ai cho cậu vậy, tự mà dùng đi chứ."

Hứa Thiêm Nghị tức giận lấy lại cái hộp: "Không phải."

Lò vi sóng reo lên, cậu đứng dậy lấy hộp cơm trưa ra.

Kể từ khi công ty bắt đầu sa thải, ngày càng có ít người, thậm chí giờ đây không còn cần phải xếp hàng để sử dụng lò vi sóng trong giờ ăn trưa cao điểm nữa.

"Tiểu Phùng cũng phải đi rồi." Tên béo đột nhiên nói: "Buổi sáng đã bàn giao quy trình lên hệ thống."

Tên béo thực ra tên là Vưu Kỳ, chức vụ là IT, nội dung công việc thực tế của cậu ta chủ yếu là cập nhật thông tin trên trang web chính thức của công ty, sửa chữa máy in, cung cấp máy tính cho nhân viên mới và đào tạo cách sử dụng các thiết bị liên quan, khởi tạo máy tính được trả về, tuần nào cũng lặp lại như thế.

Hứa Thiêm Nghị mở hộp cơm ra, lộ ra hai món tự nấu, trứng bác cà chua và cánh gà cola.

Vưu Kỳ nhìn thoáng qua, chọn mục tiêu, sốt ruột đưa đũa ra: "Sạch chưa dùng đến, để tôi thử tay nghề của cậu xem..."

Hứa Thiêm Nghị cau mày, theo bản năng muốn đóng nắp lại. Cậu rất keo kiệt, ghét mọi hình thức chia sẻ. Nhưng đó chỉ là cánh gà Cola, không có đạo lý để từ chối, đành từ đầu tới đuôi bảo trì im lặng.

Vưu Kỳ vui vẻ lấy đi thứ mà cậu ta thèm muốn bấy lâu nay, cho vào miệng, cứng đờ. Không biết cánh gà đã bị cho bao nhiêu cola, quả thực rất ngọt.

Cậu ta vô thức muốn nhả ra, tội lỗi liếc nhìn Hứa Thiêm Nghị, đành phải cắn răng ăn hết bữa ăn.

Hứa Thiêm Nghị lấy điện thoại di động ra, bắt đầu im lặng xem tài khoản. Điện thoại trong hộp cậu tuyệt đối không dùng, quá đắt, cậu nhất định phải tìm cách phù hợp để kiếm tiền từ nó, hoặc tệ nhất là bán nó cho một đại lý đồ cũ. Bỏ quá nhiều tiền đi uống rượu với Hàn Thành cũng làm cậu đau lòng. Hơn nữa không biết Hàn Thành còn nhớ tin đồn Dương Hiểu Đông đã chết hay không, tóm lại là cậu không muốn nhìn thấy Hàn Thành trong thời gian ngắn.

Vưu Kỳ nhìn sắc mặt không rõ vui buồn của Hứa Thiêm Nghị, mạnh dạn hỏi: "Hiện tại tầng của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Gần đây Trần tổng có bận lắm không?" Cậu ta đơn phương quyết định hiểu rằng việc đãng trí và trù nghệ khiến người ta kinh hoàng của Hứa Thiêm Nghị, nguyên nhân là do công ty gần đây tình hình không ổn định, cắt giảm nhân sự.

Hứa Thiêm Nghị không để ý tới cậu ta, Vưu Kỳ nghĩ lại, chợt nhận ra điều gì đó: "A! Có phải không có ai đón lễ cùng cậu, cảm thấy buồn sao?"

Tất nhiên, là ngày Lễ Tình Nhân vừa qua, kỳ thực Lễ Tình Nhân cũng đã qua hơn một tuần rồi. Chỉ có kẻ độc thân như Vưu Kỳ, cả đời này chưa đến lượt ăn mừng mới coi trọng và tiếc nuối như vậy.

Cho dù hai người quan hệ ở nơi làm việc khá tốt, cũng thường xuyên ăn trưa cùng nhau nhưng Vưu Kỳ không biết nhiều về đời sống tình cảm của Hứa Thiêm Nghị.

Cậu ta suy đoán rằng một người đàn ông như Hứa Thiêm Nghị, với chiều cao, khuôn mặt và công việc đều không tệ, thì chắc phải có bạn gái.

Hứa Thiêm Nghị vẫn không lên tiếng, nhưng biểu tình lại trở nên kém hơn một chút, đen như đáy nồi. Vưu Kỳ quyết định vì bảo toàn tính mạn không nói nữa.

Ăn sạch xong bữa trưa, rửa hộp cơm, đi đến quầy lễ tân xác nhận không có chuyển phát nhanh từ Trần Bân Bân, Hứa Thiêm Nghị đi thang máy lên tầng cao nhất. Trong thời gian này, công ty lần lượt sa thải nhân viên do điều chỉnh hoạt động kinh doanh. Nhiều người buổi sáng vẫn đang viết kế hoạch ở văn phòng, buổi chiều ký tên, đóng gói hai hộp bìa cứng hôm sau liền mạch rời đi.

Ngoài ra còn có tin là sau khi hoàn tất việc thay đổi quyền lực tại trụ sở Canada, ban lãnh đạo cao nhất của mỗi chi nhánh cũng sẽ trải qua đợt điều chỉnh nhân sự lớn nhất kể từ 2012.

Hứa Thiêm Nghị đã chứng kiến những khoảnh khắc huy hoàng của công ty này. Bảy năm trước, cậu mới tốt nghiệp gia nhập công ty, bắt đầu bằng làm sale tại công ty con, hai năm trước sau khi Trần Bân Bân nhậm chức CEO bộ phận Trung Quốc, cuối cùng cậu cũng được thăng chức làm thư ký cho chủ tịch.

Tuy tiêu đề nghe có vẻ hào nhoáng nhưng những việc phải làm lại rất tạp loạn. Ngoài ra còn có đại thư ký Lưu Diệc, dựa vào thâm niên mà sắp xếp công việc không đồng đều, Hứa Thiêm Nghị thực ra không phàn nàn gì, lại là đàn ông, dễ gọi dễ sai nên Trần Bân Bân càng sẵn lòng phái cậu đi.



Điện thoại di động của Hứa Thiêm Nghị được bật 24/7, 365 ngày trong năm, ngoài công việc hàng ngày, cậu còn phải nhiều lần giúp vợ Trần Bân Bân xách túi mua hàng, làm tài xế cho con gái Trần Bân Bân đưa đón cô bé đi học. Cậu cũng nhiều lần nửa đêm nhận nhiệm vụ, yêu cầu đón ra sân bay đón máy bay, hoặc là chuẩn bị chuyến công tác tạm thời trong hai giờ. Cậu đắc tội không ít trưởng bộ phận, cũng vô tình nghe người khác gọi mình là "chó của Trần Bân Bân".

Cho dù cậu cũng đã nếm trải hương vị của 996* nhưng không thể nghi ngờ rằng đây là hai năm khó khăn nhất kể từ khi cậu bắt đầu làm việc.

*996: đến cty lúc 9h sáng, tan làm lúc 9h tối, làm 6 ngày/tuần.

Trong hai năm qua, dưới sự lãnh đạo "sáng suốt' của Trần Bân Bân và ảnh hưởng sâu sắc của môi trường chung, hoạt động của công ty ngày càng sa sút. Điều duy nhất ngày càng trở nên nghiêm ngặt là vốn dĩ các bộ phận không cần đến văn phòng cũng phải bắt đầu mỗi sáng chuẩn giờ check thẻ. Cuối tháng trước, bắt đầu xuất hiện tình trạng sa thải không báo trước.

Cho đến mấy ngày này, Trần Bân Bân dường như bắt đầu có ý thức hơn, phần lớn thời gian ngồi một mình trong văn phòng, tổ chức các cuộc họp xuyên đại dương trực tuyến với trụ sở chính.

Hứa Thiêm Nghị đã tính đến khả năng bị sa thải - vốn dĩ mọi công việc của cậu đều xoay quanh Trần Bân Bân, toàn là vấn đề lương thực, quần áo, nhà ở, đi lại, nhưng hoạt động kinh doanh cốt lõi lại ít, hiện tại không có vị trí trống phù hợp để điều chỉnh.

Cậu vốn dĩ nên phiền muộn chuyện này, nhưng giờ cậu lại chia tay.

Tầng cao nhất chỉ có một vài văn phòng và phòng hội nghị cao tầng. Với tư cách là thư ký, văn phòng của Hứa Thiêm Nghị nằm ngoài phòng của Trần Bân Bân, cùng với thư ký Lưu Diệc. Lưu Diệc giáp phía trong, chỉ thừa lại phía cửa cho cậu. Giờ nghỉ trưa, người không có ở đó.

Trần Bân Bân mở cửa bước ra, nhìn thấy cậu liền nói: "Mua một ít cơm thịt bò mỡ đặt lên bàn của tôi." Trần Bân Bân khi gọi người không thích gọi kèm tên, câu chỉ hoán phát ra từ miệng, sau đó như không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, nhanh chóng rời đi.

"Được, Trần tổng." Hứa Thiêm Nghị nhanh chóng đứng dậy, theo những người khác rời đi ra ngoài, vào trong thang máy xuống lầu. Cơm bò mỡ yêu thích của Trần Bân Bân nằm ở tầng trệt của tòa nhà thương mại bên cạnh, kinh doanh rất tốt nhưng lần nào cũng phải đợi một lúc.

Đã đến giờ ăn trưa, Hứa Thiêm Nghị đứng đó đợi gần bốn mươi phút, cuối cùng cũng lấy được hộp cơm. Điều này cũng đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ ngơi của cậu đã hoàn toàn cạn kiệt. Sau khi đặt bữa ăn lên bàn của Trần Bân Bân, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi ba phút, tiếp đó mở hộp thư công việc và bắt đầu xử lý những email mới nhất gửi đến.

Để xác nhận thời gian, Hứa Thiêm Nghị kéo lịch trên bàn ra xem ngày. Chuyển động quá nhanh không may đụng phải một tấm ảnh Polaroid giấu giữa cây xanh và máy phun sương.

Nó chỉ là một chiếc bánh kem bình thường đến không thể bình thường hơn, kem thực vật có màu trắng như mây, được trang trí bằng những quả anh đào màu đỏ đắng, hai cây nến hình số lớn được cắm ở mép tạo thành số 28——

Xu hướng tính dục của cậu chưa bao giờ được tiết lộ với đồng nghiệp tại nơi làm việc, cậu thận trọng, bỏ qua mọi chủ đề, chỉ dám đặt ảnh bánh ngọt lên bàn.

Nó giá cả rẻ nhưng được đóng khung cẩn thận, ngọn nến đung đưa dưới ánh sáng mờ ảo, mang một vẻ ấm áp rất riêng.

Hứa Thiêm Nghị sinh ngày 29 tháng 2, nghĩa là bốn năm cậu mới có một sinh nhật thực sự. Số lần vốn ít, không cần phải nói, phần lớn thời gian đều bị những người xung quanh cố tình phớt lờ.

Dương Hiểu Đông cũng không ngoại lệ vô tình quên mất, khi chợt nhớ ra, hắn chỉ có thể đi đến tiệm bánh ngọt ven đường mua một cái bánh cuối ngày, thậm chí còn cảm thấy hơi tội lỗi khi lấy nó ra.

Dương Hiểu Đông vốn tưởng rằng Hứa Thiêm Nghị sẽ rất tức giận, nhưng Hứa Thiêm Nghị lại không như vậy, cậu còn nghiêm túc chụp hai bức bánh ngọt, nói: "Là của Hồng Ngọc sao?"

"Cậu thích đến vậy sao?" Dương Hiểu Đông sửng sốt, kiêu ngạo thản nhiên hứa hẹn: "Lần sau tôi sẽ mua cho anh một cái bánh ngon hơn..."

Lời hứa vừa nhẹ nhàng vừa miễn phí. Nhưng Hứa Thiêm Nghị vẫn nhận lấy.

Hứa Thiêm Nghị nhấc tấm ảnh Polaroid lên nhìn hồi lâu, thấy nhãn cầu sưng tấy, khó thở.

Dò dù đã gần 30 tuổi, trên mặt công việc cảm xúc ổn định, tác phong đĩnh đạc, trong cuộc sống cân nhắc mọi thứ, bảo trì bản sắc cần cù, trên thực tế trong tâm lý thỉnh thoảng vẫn luôn có mấy suy nghĩ trẻ con thoáng qua. Ví dụ, rất muốn biết làm thế nào để người yêu hài lòng hơn với mình, làm thế nào để có được nhiều tình yêu hơn, làm thế nào để yêu một cách thuận lợi một chút.

Mấy ngày nay, thậm chí cậu không dám dừng lại, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi lại nảy ra ý nghĩ: lại chia tay lần nữa. Khi bị mất ngủ, cậu nhìn lên trần nhà và tự hỏi: tại sao lại như thế?

Cậu suy đi nghĩ lại những gì Dương Hiểu Đông nói. Miệng độc, tính khí thất thường...nghĩ hắn có lẽ đúng. Cậu từ nhỏ đã yếu đuối thích giữ thể diện, giỏi khoe khoang và lừa gạt, trở thành một người khoa trương.

Mỗi lần Dương Hiểu Đông ở ngoài cả đêm, cậu đều trằn trọc mãi không ngủ được. Mỗi lần đều cảm thấy bị bỏ rơi, bị phớt lờ, lại không thể không tìm lý do để cãi nhau. Dù mỗi lần cãi nhau đều hối hận nhưng vẫn không khỏi nghĩ xem lần sau sẽ cãi nhau về điều gì. Bởi vì chỉ khi họ cãi nhau, Dương Hiểu Đông mới tập trung, như thể trong mắt hắn cậu là người duy nhất.

Hứa Thiêm Nghị tự bào chữa, kỳ thật hắn có lẽ không tệ như vậy. Chỉ là được yêu cũng có tùy số trời, cậu dựa vào nỗ lực bù đắp, như đi trong bóng tối, va phải đá, chảy máu quá nhiều mới biết quay đầu. Nhưng đã quá muộn rồi.



Đại khái là có giống như một số người không giỏi toán, một số người nấu ăn dở, cậu chính là từ nhỏ không khiến người ta yêu thích mà thôi.

"Tiểu Hứa, qua đây một chút." Trần Bân Bân không quay lại, Lưu Diệc từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, mỉm cười thân thiện với cậu, "Chúng ta qua đây nói chuyện đi..."

"Nếu ở lại đây không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, có thể bị sa thải, có thể bị điều chuyển, không thể nói chắc được." Trong căn phòng họp nhỏ, hai người ngồi đối diện Lưu Diệp ngữ khí nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng đã đi theo Trần tổng làm việc được hai năm, biết rõ phong cách làm việc của ông ấy, phối hợp làm việc cùng nhau rất suôn sẻ, đãi ngộ chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ. Trần tổng đối với chúng ta cũng tính là không tồi đi? Cậu hãy suy nghĩ kỹ nhé, thời gian có hạn, trước thứ Tư cho tôi câu trả lời."

Trần Bân Bân chuẩn bị tự mình tìm một công việc khác, ông ta có ý mang theo hai trợ lý có đắc lực nhất của mình.

Lưu Diệc đã đồng ý, hiện tại hy vọng có thể thuyết phục Hứa Thiêm Nghị đi cùng.

Trước khi Hứa Thiêm Nghị đưa ra câu trả lời, ngày hôm sau vẫn là một ngày làm việc bình thường, trời nắng chói chang, 11 giờ 30 trưa, Hứa Thiêm Nghị và Vưu Kỳ ăn trưa trong phòng ăn, hôm nay bọn họ đến sớm, mãi đến hơn mười phút sau, các đồng nghiệp khác mới túc tắc lần lượt xuất hiện.

Một người đàn ông vừa đi vừa nói: "Trần Bân Bân cuối cùng cũng bị cút rồi!" Người xung quanh vội vàng bảo hắn thấp giọng, lại như vô ý nhìn về phía Hứa Thiêm Nghị đang ngồi, biểu thị ở đây có chó tay sai.

Vưu Kỳ lập tức lôi dậy tinh thần: "Có tin gì lớn không?" Cậu ra hiệu cho thư ký Hứa không được manh động, chạy nhanh đến chỗ làm việc, mang theo một chiếc máy tính xách tay, dọn hộp lẩu cay cùng hộp cơm cách nhiệt trên bàn ra, mở máy.

Sau khi vào hệ thống OA*, cậu ta thấy hai thông báo nội bộ rất ngắn.

OA: Office Automation

Tin nhắn đầu tiên giải thích một số thay đổi công việc cấp tầng cùng vài điều chỉnh các bộ phận khu vực, tin nhắn thứ hai thông báo rằng Trần Bân Bân sắp từ chức Giám đốc điều hành của khu vục Trung Hoa, trong hai tuần này ông sẽ chịu trách nhiệm bàn giao và hỗ trợ quá trình chuyển đổi lãnh đạo. Tất nhiên, tên của người kế vị kia cũng được được tiết lộ.

Ông Zhizhao He, ban đầu làm việc tại trụ sở chính ở Canada, sẽ sớm giữ chức vụ Giám đốc điều hành khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Có lẽ do hạn chế về định dạng hệ thống hoặc quốc tịch không phải là người Trung Quốc nên tên cũng chỉ dùng chữ cái tiếng Anh hiển thị.

"Cấp (Zhi)...giấy phép (zhao)...uống (He)..." Vưu Kỳ chậm rãi tiếp tục, "Tôi đánh vần đúng không?"

Hứa Thiêm Nghị nhìn cậu như nhìn đứa ngốc: "Đọc He trước, Hạ, Hạ Chi Chiêu..." Đọc xong, cậu dừng lại.

Nửa giờ sau, một số tài khoản công cộng có chút tiếng tăm trong ngành cũng lần lượt cập nhật thông tin tương tự. Hai từ đầu tiên của tiêu đề luôn là "Tin lớn!", tiếp đến là các điều chỉnh trong cơ cấu tổ chức và nhân sự lớn nhất của Tập đoàn Wil trong thập kỷ qua, Giám đốc điều hành mới của Tập đoàn Wil khu vực châu Á-Thái Bình Dương, người sẽ do Hạ Chí Chiêu kế nhiệm.

Hứa Thiêm Nghị ngồi vào bàn nhấp vào vào một bài báo. Bài báo bắt đầu với câu chuyện tập đoàn Vail lần này hủy bỏ khu vực Trung Quốc đại lục thành lập ban đầu, tích hợp các hoạt động kinh doanh của mình ở Nam Á, Đông Nam Á, Úc và New Zealand vào khu vực Châu Á Thái Bình Dương, còn do Hạ Chi Chiêu làm Giám đốc điều hành. Đồng thời, các CEO của Châu Âu, Trung Đông và các khu vực khác cũng đã được bổ nhiệm lại, các vị lãnh đạo này sẽ báo cáo trực tiếp với Chủ tịch toàn cầu của tập đoàn, Tom Evans.

Nhưng "kiến tân nhân tiếu, bất vấn cựu nhân khốc" (thấy tin người mới cười chẳng nghe tin người cũ khóc), tên của Trần Bân Bân không còn được nhắc đến nữa, phần còn lại của bài viết tập trung vào trải nghiệm cuộc sống của tân CEO Châu Á Thái Bình Dương, Hạ Chi Chiêu.

Một bức ảnh chuyên nghiệp được đặt ở giữa trang báo - trên nền xám, người đàn ông trong ảnh mặc vest, thắt cà vạt, kiểu tóc gọn gàng, mỉm cười nhẹ nhàng trước ống kính.

Vưu Kỳ gật đầu đồng ý: "Ừ, không tệ! Đẹp trai hơn Trần Bân Bân nhiều."

Người xung quanh không có tâm trạng ăn uống, có người nghị luận về Hạ Chi Chiêu, nói anh ta là bạn của Tom Evans, bởi vì tài khoản mạng nói thế, có người thì lớn tiếng đọc bình luận dưới bài báo, nói Trần Bân Bân hai năm trước đối với một vị giám đốc truyền thông tiền nhiệm đã làm những gì, bây giờ cuối cùng cũng có báo ứng, đây là có nghiệp tất báo.

Trong một mảnh nhiệt náo, Hứa Thiêm Nghị lẳng lặng nhìn tấm ảnh chuyên nghiệp này hồi lâu.

Mặc dù nhiều năm đã trôi qua, hình dáng của những người bạn thời thơ ấu của cậu gần như đã tiêu tán khỏi ký ức, nhưng hình dáng thiếu niên mơ hồ còn sót lại giữa hai lông mày của anh, cùng với độ tuổi phù hợp, trải nghiệm độc nhất vô nhị và tỷ lệ trùng tên cực thấp, khiến Hứa Thiêm Nghị mười phần chắc chắn rằng Hạ Chi Chiêu này chính là người trong tâm trí cậu.

Nói không tức giận là lừa người, nhưng đã lâu như vậy rồi, so với những cảm xúc khác, dùng cách thức này trùng phùng khiến người ta nhớ sâu sắc nhất.

Nếu là mười năm trước, cậu nhất định sẽ giết chết đối phương, nhưng hiện tại khó có thể quay lại những đêm trằn trọc đến nghiến răng nghiến lợi, những chi tiết trong trí nhớ của cậu cũng đã biến mất, thậm chí cả xung động muốn tiến lên cũng đã tiêu biến.

Hứa Thiêm Nghị ngó nghiêng, tim bức bí đến khó chịu, như bị đốt lên một ngọn lửa. Cậu suy nghĩ hồi lâu, đè nén mong muốn chửi bậy, cuối cùng chỉ đành lẩm bẩm:

"Cậu ta chưa chết!"