Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 49: Muốn muốn muốn



Đường Nặc hôm nay không định buôn bán, chỉ muốn dọn dẹp tiệm một chút.

Hôm qua còn một ít bánh kem chưa bán hết nhưng tiệm bánh kem không thể bán bánh qua đêm cho khách được, Đường Nặc gói hết lại tính lát nữa đưa tới chốt bảo vệ gần đó tặng cho người ta.

Cậu ngồi xổm dưới quầy bar sửa soạn lại đống nơ con bướm, nghe thấy cách đó không xa có tiếng mở cửa.

"Xin lỗi, ngoài cửa có treo biển, hôm nay không mở bán."

Đường Nặc không ngẩng đầu vẫn đang băn khoăn nên dùng nơ màu lam nhạt hay là tím nhạt.

"Vậy sao, nhưng khách hàng của bọn tôi nói muốn thử cà phê cậu làm" Triệu Tường rối rắm nói, "Bây giờ đang trên đường tới đây."

Nghe thấy giọng của Triệu Tường, Đường Nặc đứng lên nói: "Cần nhiều hay ít vậy, tôi có thể làm mang đi, nhưng dùng ở đây thì có lẽ không được rồi, tôi sắp phải ra ngoài–"

Đường Nặc còn chưa nói xong lại bị một đoàn người khác đi vào cắt ngang.

Trần Tuấn Hào đi đầu tiên, phía sau còn có một người nước ngoài, có lẽ là vị khách hàng kia.

Lúc cánh cửa gần khép lại, một bàn tay xương khớp rõ ràng chặn lại từ bên ngoài.

Thẩm Du Ninh đi cuối cùng, chậm rãi tới muộn.

"Anh, không dùng tại đây được, ông chủ Tiểu Đường nói lát nữa có việc," Triệu Tường đắc ý, quay đầu nói: "Nhưng thể làm mang đi, nhờ nể mặt em đó."

"Ồ, phải vậy không?" Thẩm Du Ninh nhẹ nhướng mày.

"Không phải, có thể ở lại!" Thấy Thẩm Du Ninh đi tới mắt Đường Nặc sáng lên, đôi mắt dán chặt trên người đối phương, tia lửa bùm chéo như muốn bay ra.

"Em không bận gì, có thể dùng ở đây, các anh ngồi chỗ nào, uống gì nhỉ?"

Triệu Tường:???

Trần Tuấn Hào thức thời lôi tên ngốc đang căm giận bất bình đi, vị khách nước ngoài không hiểu tiếng Trung, nhìn mấy kệ sách của Đường Nặc thì hô to Jesus, Thẩm Du Ninh đưa menu cho mọi người, chờ mọi người chọn món xong thì chủ động tới quầy order.

Đường Nặc đứng nhấp nhổm nơi quầy bar, duỗi dài cổ, nhìn chăm chú bàn khách duy nhất trong tiệm, chờ khi Thẩm Du Ninh cuối cùng cũng đứng lên Đường Nặc vẫn chưa nhận ra mình cười xinh đẹp biết bao nhiêu.

"Vui vậy sao?" Thẩm Du Ninh cố ý không nói thêm gì nữa, làm việc theo phép công: "Bốn ly Latte, vị hơi chua."

"Vâng nè." Đường Nặc cũng không chê đối phương không đủ thân mật, vẫn bỏ hạt cà phê vào máy xay nhỏ, đặt giấy lọc lên bình pha cà phê, lại nhìn Thẩm Du Ninh cười tươi.

Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

"Bảo bối, bốn ly Latte." Thẩm Du Ninh thấy Đường Nặc đặt một ly thức uống màu trắng, cúi đầu ngửi một cái, "Sao lại có một ly sữa bò? Em không tập trung?"

"Em rất tập trung." Đường Nặc trả lời, "Em nhớ rõ mà."

Cậu nhanh nhẹn đặt ba ly cà phê vào khay, ghé sát lại gần Thẩm Du Ninh nói: "Bác sĩ đã dặn anh dạo gần đây phải ăn kiêng, không thể dùng đồ lạnh, cay, cà phê, trà, sao lại còn đòi uống latte? Lỡ như lại bị đau dạ dày thì phải làm sao bây giờ?"

"Ồ... Anh đúng là quên mất." Thẩm Du Ninh nói, "Đây không phải là anh quen uống cà phê rồi sao, sợ uống sữa bò sẽ bị béo."

"Ừm ừm, vậy nên em dùng sữa không béo đó." Đường Nặc trả lời, nhìn anh bằng ánh mắt 'Anh thật không khiến người ta bớt lo', "Không phải là em quản anh đâu, nhưng anh còn đang bị bệnh anh cũng nên tự để ý một chút chứ."

"Không sao, em có thể quản anh." Thẩm Du Ninh nói: "Anh thích thức đêm, không ăn cơm đúng giờ, còn hay ăn đồ lạnh."

"Nặc Nặc, sau này vất vả cho em rồi, nhờ em chăm sóc anh."

Anh vui vẻ bị Đường Nặc quản, cũng mong muốn được Đường Nặc chăm sóc.

Đường Nặc sửng sốt chớp mắt, nhớ lại 'Kinh nghiệm hữu ích trong tình yêu, 10 điều nên nhớ' mà hôm qua mình có đọc được, điều thứ nhất không phải chính là trong tình yêu nên để dành không gian riêng tư cho đối phương sao? Không phải người ta khuyên không nên quản người yêu sao? Mình không muốn khiến ca ca cảm thấy vì yêu đương mà đánh mất tự do, vậy mà ca ca lại chủ động bảo mình quản anh!

"Em... cái gì cũng có thể quản được sao?" Đường Nặc ngập ngừng nói: "Anh đều sẽ nghe em sao?"

"Đương nhiên rồi bảo bối, nhà anh thiếu một người làm chủ lâu lắm rồi đó."

Đường Nặc không nói gì, trong lòng lại thét gào oa ao, ca ca mới nãy nói sau này đều sẽ nghe lời mình! Đúng là bạn trai kiểu mẫu mà oa oa, sau này không thể áp dụng những kinh nghiệm yêu đương trên mạng với ca ca được, ca ca đúng thật cũng quá yêu mình rồi oa oa oa.

Thẩm Du Ninh nhìn khóe mắt cong cong của Đường Nặc, nhưng khóe miệng lại xụ xuống, khuôn mặt nhỏ xinh không có quá nhiều biểu cảm nay lại trình diễn một màn vừa khóc vừa cười, làm cho anh cũng hoảng hốt, anh ngập ngừng hỏi: "Em... không muốn sao?"

"Muốn muốn muốn!" Đường Nặc không khống chế được âm lượng, giọng nói hơi to khiến Trần Tuấn Hào phải quay đầu lại nhìn.

Làm gì vậy?! Thẩm Du Ninh bình thường rất trầm tĩnh, bây giờ lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy! Làm người ta muốn cái gì?!

"Vậy sao lại xụ miệng?" Thẩm Du Ninh dùng ánh mắt ý bảo Trần Tuấn Hào phi lễ chớ nhìn, ngón trỏ nhanh chóng chạm một cái lên môi Đường Nặc, "Nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ sau này đối tốt với anh thế nào." Đường Nặc không chút dấu diếm nói, "Anh yêu em nhiều như vậy, em lại không biết làm thế nào, em thấy rất cảm động, nên mới như vậy..."

"Hóa ra bảo bối đang nghĩ vậy." Thẩm Du Ninh dừng lại, nhìn mấy người đang trò chuyện vui vẻ phía xa, xác định không có ai nhìn về bên này, anh cúi người hôn một cái lên má cậu.

"Em không cần làm cái gì hết, chỉ cần đứng chỗ này là được rồi."

Đường Nặc hoàn toàn không động, sau hơn mười giâu cậu mới ngốc nghếch sờ lên chỗ Thẩm Du Ninh vừa mới hôn.

Thẩm Du Ninh kéo tay cậu qua, lại một nụ hôn nhẹ như cánh bướm đậu trên ngón tay trắng nõn.

"Em chưa làm gì mà anh đã yêu em muốn chết đi sống lại rồi."