Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 58: Hu hu hu



Hai cô gái ngay lập tức hiểu được ý gì, mặt hai người đỏ bừng vừa rối rít xin lỗi vừa chúc bọn họ hạnh phúc.

Đương sự cũng không tốt hơn bao nhiêu, Đường Nặc dường như sau khi nghĩ lại thì bắt đầu xấu hổ, nỗi ngượng ngùng thắm vào má, làn da trắng trong thấm ra nhân hồng đào.

Cậu không quan tâm đến lời đàm tiếu, cũng tin tưởng người yêu mình đáng được khoe khoang, dù ở trong huyện nhỏ vẫn không chút cố kỵ mà nắm tay Thẩm Du Ninh, ôm nhau dưới bầu trời mù sương.

Hai người đến nơi thì trời đổ mưa nhỏ.

Đường Nặc đã gần một năm không về quê, lần trước rời đi là sau đám tang của mẹ, rõ ràng là nơi sinh dưỡng cậu nhưng hiện tại cậu lại sợ hãi khi đặt chân trên mảnh đất quê hương.

Thẩm Du Ninh phát hiện cảm xúc của cậu không vui, lúc nãy trên máy bay còn xem chương trình giải trí với mình, giờ đáp máy bay lại như thay đổi thành người khác.

Có lẽ trời mưa khí áp xuống thấp, tâm trạng cũng khó lên cao.

Mẹ Đường Nặc được an táng trong nghĩa trang duy nhất của huyện, nghĩa trang không lớn, yên tĩnh vắng vẻ, hai người để hành lý ở khách sạn xong thì đi thẳng đến nghĩa trang, Đường Nặc mang theo bánh ngọt mình làm im lặng không nói một lời.

"Anh ơi..."

Lúc xe ô tô đi vào đường quốc lộ, Đường Nặc đột nhiên lên tiếng.

"Chỗ này vốn là trường trung học của em." Cậu đưa lưng về phía cửa xe, đột ngón tay nhẹ cong, Thẩm Du Ninh thuận hướng xem.

"Nhìn qua rất mới." Thẩm Du Ninh hỏi, "Là trường trọng điểm đúng không?"

"Trường cấp ba của huyện em không nhiều lắm," Đường Nặc không trả lời câu hỏi anh, ngược lại nói: "Mới được sửa sang lại."

"Vậy sao." Thẩm Du Ninh nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, không hỏi nhiều.

Bản nhạc sống tình ca trong xe khiến bầu không khí có chút buồn cười, thật ra không nên như vậy.

Mưa ngoài cửa sổ càng thêm dày, bản nhạc sống được thay thế bằng một khúc dương cầm, Đường Nặc chậm rãi ngẩng đầu, can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ xe qua màn sương mù.

"Chờ đến một ngày, em có thể hoàn toàn buông bỏ, sẽ dẫn anh đến đây lần nữa." Đường Nặc nói.

"Em sẽ dẫn anh đến ngôi nhà lúc trước em ở, hàng xóm láng giềng ở đó có lẽ em vẫn còn nhận ra được, em sẽ dẫn anh đến ngôi trường trung học lúc nãy vừa ngang qua, trên bảng vàng danh dự có lẽ vẫn còn có tên em, còn cả cửa tiệm bánh kem của mẹ nữa, có lẽ cuối năm ngoái đã đổi thành tiệm trà sữa rồi."

"Nhưng mà anh ơi, bây giờ thì em không thể."

"Thăm mẹ xong em chỉ muốn đi ngay thôi."

Đây không phải là cận hương tình kiếp, đây chỉ là xé mở miệng vết thương của cậu lần nữa mà thôi, huyện nhỏ này từng có rất nhiều lời vui tiếng cười, nhưng tháng 5 năm ngoái đã vĩnh viễn bị chôn vùi dưới nghĩa trang.

Thẩm Du Ninh không cách nào làm lành sẹo Đường Nặc, anh chỉ muốn Đường Nặc không còn cảm thấy đau nữa.

-

Quán nhỏ trước nghĩa trang không còn chỗ trống, bởi vì trời mưa không ít người vào đây trú.

Thẩm Du Ninh với Đường Nặc cũng ghé vào đây đợi một hồi, mưa nhỏ dần, Đường Nặc vươn tay ra ngoài mái hiên xem xét.

"Anh ơi, em vào một mình thôi, anh đứng đây đợi em là được."

Thẩm Du Ninh gật đầu đồng ý, nhìn Đường Nặc che ô đi dưới mưa, một mình vào trong nghĩa trang.

Anh thật ra rất muốn đi cùng Đường Nặc, nhưng biết lý do tại sao đối phương lại bảo mình ở lại.

Gần một năm không về lại quê, cảnh vật ven đường đều khiến Đường Nặc phải né tránh, tất cả cảm xúc đều phải kìm nén, đến tột cùng là lo lắng anh bao nhiêu?

Đường Nặc không muốn mất không chế trước mặt Thẩm Du Ninh, một người gục ngã người kia cũng sẽ đau.

Tấm bia mộ khắc ba chữ Đường Thu Mạn đứng một góc đơn độc bên trong nghĩa trang, cành dương liễu rủ xuống, cảm giác càng thêm yên tĩnh.

Sau trận mưa bia đá đọng không ít nước còn bị bùn đất vẩy lên.

Đường Nặc lấy khăn tay trong túi ra cẩn thận lau sạch cát lẫn vết bẩn, lau đến bức ảnh đen trắng chính giữa, bàn tay Đường Nặc dừng lại một lúc.

"Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây."

Không có ai đáp lại.

Dù tiết Thanh Minh người đến tảo mộ nhiều, nhưng vì vị trí nên nhóm người cách Đường Nặc gần nhất cũng đến hơn chục mét.

Đường Nặc ngồi xổm trước bia mộ yên lặng khóc hồi lâu.

Cậu xếp bánh ngọt lên bệ đá, lau nước mắt nói: "Không được khóc nữa, nếu không mẹ lại tưởng con đang chịu ấm ức nữa."

"Mẹ, dạo gần đây con sống rất tốt."

"Con mở một cửa tiệm ở thành phố A, là chỗ lúc trước mẹ nói đó, ngày nào cũng có rất nhiều khách, có công nhân viên chức xung quanh, cũng có cả sinh viên đại học A."

"Lúc trước mẹ luôn lo lắng con bị viêm thận di truyền, cứ thúc giục con đi kiểm tra, hai tuần trước con có đến bệnh viện kiểm tra rồi, còn kiểm tra trình tự gen. Mẹ yên tâm, con rất khỏe mạnh."

"Còn có..."

Tiếng mưa tí tách bên tai phá lệ rõ ràng, Đường Nặc im lặng chốc lát, dùng hết dũng khí nói: "Mẹ, con yêu đương rồi."

"Thật ra đây là chuyện con muốn nói với mẹ nhất, không biết mẹ có chấp nhận không, mặc dù mẹ không chấp nhận cũng không có cách nào..."

"Anh ấy là đàn ông, là một người cực kỳ tốt."

"Lúc con mới bắt tay làm bánh, chính anh ấy là người luôn bên cạnh quan tâm việc làm ăn của tiệm, cũng chính anh ấy giải quyết rắc rối cho con, con đi bệnh viện kiểm tra, là anh ấy ở bên cổ vũ, còn cả ngày hôm nay về thăm mẹ cũng là anh ấy đi cùng."

"Nhưng mà con không muốn khóc trước mặt anh ấy nên không cho anh ấy vào..."

Đường Nặc lấy điện thoại, mở album anh ra.

"Cho mẹ xem ảnh anh ấy, anh ấy tên Thẩm Du Ninh, cực kỳ đẹp trai."

Điện thoại Đường Nặc đang dùng vẫn là cái lúc trước Thẩm Du Ninh đưa, bởi vì mới dùng mấy tháng nên album không có nhiều ảnh.

Tổng cộng 97 bức ảnh, trong đó 12 tấm là hình An An, còn lại 85 tấm đều là Thẩm Du Ninh.

"Đây là lúc anh ấy sinh bệnh, bởi vì lo lắng cho con mà bị cảm dẫn đến bệnh dạ dày tái phát, nhìn có hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn rất đẹp trai."

"Đây là lúc anh ấy đang bàn hạng mục, đến tiệm con làm việc, lúc anh ấy làm việc trông rất hấp dẫn đúng không mẹ?"

"Đây là lúc anh ấy cùng con đến bệnh viện làm kiểm tra, trông lo lắng chưa kìa... May mà kết quả tốt."

"Đây là lúc nãy... anh ấy ngủ trên máy bay..."

Đường Nặc lướt qua từng tấm hình, còn cả những chuyện vụn vặt của cả hai đều kể hết cho mẹ, nếu mẹ còn ở đây phỏng chừng sẽ gật đầu nói 'Bạn trai con rất tuấn tú', còn cười cậu 'Nhưng cũng không thể si mê quá vậy được."

Mà Thẩm Du Ninh cũng không hề biết, những chua ngọt đắng cay, những vui buồn hơn giận của anh đều thuộc về một người, được người ấy trân quý.