Thẩm Du Ninh mở mắt, mơ hồ nhớ hôm qua mình không đặt báo thức.
Anh sờ điện thoại ấn lung tung lên màn hình, một giọng nói ngoài ý muốn nhưng lại hợp tình hợp lý vang lên.
"Ai da!" Giang Dực ở đầu bên kia vội vàng chuyển từ gọi video sang gọi thường, giật mình hỏi: "Người anh em, có phải tôi phá chuyện tốt của cậu không?"
Thẩm Du Ninh hắng giọng, khó chịu phun ra một chữ, "Nói."
"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn." Giang Dực ý thức được cuộc điện thoại này của mình không đúng lúc, ngượng ngùng nói: "Là An An, từ sáng đến giờ cứ luôn ủ rũ, nói gì nó cũng không nghe, cậu xem có phải nó đến thời kỳ dậy thì không?"
Thẩm Du Ninh mở to mắt, ghé sát điện thoại lại bên tai, giọng nói trở nên rõ ràng hơn nhiều.
"Hôm qua cậu cho nó ăn cái gì? Có phải ăn trúng đồ hỏng không?"
"Không thể nào, Ân Vũ cho nó ăn, em ấy cũng không cho tôi cho nó ăn đồ linh tinh gì."
"Vậy cậu nhờ bác sĩ Tiểu Đô nhìn thử xem, có phải sinh bệnh không?"
"Ân Vũ đi làm rồi, chỉ có mình tôi ở nhà." Giang Dực nói, "Nhưng mà cũng lạ lắm, tên nhóc này hình như từ sau khi Ân Vũ đi thì bắt đầu hậm hực, tôi đang nghĩ có nên đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý hay không, thời buổi này ai cũng có thể mắc vấn đề về tâm lý hết."
Thẩm Du Ninh định nói không cần, không chừng An An chỉ là ghét cậu, nhưng nghĩ lại Giang Dực cũng xem như là cha đỡ đầu, anh không thể châm ngòi ly gián quan hệ cha con nhà người ta được, đang nghĩ phải nói thế nào lại nghe điện thoại vang lên âm thanh quen thuộc.
"Giang Dực?" Thẩm Du Ninh dò hỏi, "Chỗ cậu... đang mở nhạc hả?"
"Đúng vậy." Giang Dực nói, "Từ hôm nay trở đi, tôi chuẩn bị mỗi ngày sắp xếp cho An An ba tiếng đồng hồ nghe nhạc dạy học thiếu nhi, muốn bồi dưỡng tri thức thì chúng ta phải bắt đầu từ khi mèo còn bé."
Dường như để Thẩm Du Ninh có thể nghe rõ hơn, Giang Dực một tay bế An An, tay kia kề điện thoại gần tai nghe, tiếng nhạc bên tai An An cùng lúc phát ra bên tai Thẩm Du Ninh: "Ba của ba gọi là ông nội!"
...
Thẩm Du Ninh cạn lời, anh hình như bị người ta chiếm hời.
"Cậu... nhanh tắt nhạc đi, thử xem." Anh kìm nén xúc động muốn cúp máy, tức giận nói.
Một lát sau, tiếng cười hì hì của Giang Dực vang lên.
"Được rồi nè." Giang Dực cào nhẹ cằm An An, "Không thích học, giống tôi."
Tút.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thôi, con trai, cố chịu thêm mấy ngày nữa rồi ba về đón con.
Thẩm Du Ninh để điện thoại ra xa, xoay người ôm người bên gối vào lòng, quả bóng nhỏ mềm mại ấm áp cuộn tròn trong lòng anh, khiến anh lập tức cảm nhận được cảm giác năm tháng bình yên.
Kỳ thật lúc Thẩm Du Ninh nghe điện thoại Đường Nặc cũng đã tỉnh, nhưng cả người cậu nhức mỏi, không nhấc nổi mí mắt nên lại giả vờ ngủ.
Thẩm Du Ninh ôm cậu, vỗ lưng cậu, hôn cậu, đầu lưỡi chen vào khoang miệng, lại bất ngờ được đáp lại.
"Bé cưng," Thẩm Du Ninh thử hỏi, "Dậy rồi?"
Đường Nặc hừ nhẹ một tiếng, chép miệng, mắt nheo lại thành một khe hẹp.
Bị bắt quả tang khi đang lén ăn đậu hũ người ta nhưng Thẩm Du Ninh không thấy xấu hổ, chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm rồi, đây chỉ xem như là đánh thức buổi sáng thuận tiện ngọt ngào với nhau.
"Người có đau không?" Thẩm Du Ninh quan tâm hỏi, "Phía sau hơi sưng, tối qua anh đã xức thuốc cho em, nhưng có lẽ sẽ khó chịu đến hai ba ngày."
"Đau..." Giọng nói Đường Nặc vừa khàn vừa mềm, làm nũng nói: "Chỗ nào cũng đau, anh dùng sức quá..."
Thẩm Du Ninh ôm cậu, xoa bóp từ bả vai đến tay, lại từ đùi xuống chân, "Anh xoa cho em, hôm nay nằm trên giường, không ra khỏi cửa."
"Ngày mai cũng không có sức..." Đường Nặc ho khan một tiếng, "Em hình như bị dính trên giường rồi."
Thẩm Du Ninh không nhịn được cười rộ lên cảm, thấy Đường Nặc thật sự quá đáng yêu, hôn một lúc nữa Đường Nặc mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Hôm nay nên uống nhiều nước chút." Thẩm Du Ninh xoa mái tóc mềm của cậu, "Giọng khàn cả rồi."
"Còn không phải do anh..." Đường Nặc oán trách, "Lần sau... anh không được dùng sức như vậy nữa."
"Anh chỉ mới dùng 30% lực thôi." Thẩm Du Ninh cố ý chọc cậu.
Con ngươi Đường Nặc co rút, giống như thật sự bị dọa sợ, dịch người phía sau né tránh.
Thẩm Du Ninh bật cười túm lấy mắt cá chân cậu hôn một cái, đứng dậy rót nước cho người ta.
Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, rót nước xong quay lại thì nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của Đường Nặc: "Anh ơi."
"Lưng anh..."
Lưng Thẩm Du Ninh chi chít vệt đỏ, có nông có sâu, trải đầy từ trên xuống dưới khiến người ta nhìn mà đỏ mặt
Đường Nặc là người làm ra, cậu vội vàng bò từ trên giường xuống, khoảnh khắc chân chạm đất suýt chút nữa không đứng vững, lảo đảo bổ nhào vào ngực Thẩm Du Ninh.
"Là em, em cào đúng không?" Đường Nặc đau lòng xoa xoa.
Thẩm Du Ninh quay lưng về phía gương, liếc nhìn một cái, không để ý lắm nói: "Không sao, nếu em không nói anh cũng không phát hiện."
"Xin lỗi, hôm qua em không khống chế được..."
Cậu nắm hai bàn tay thành nắm đấm khép lại giơ lên trước mặt Thẩm Du Ninh.
"Nếu thật không được thì lần tới, anh có thể cột tay em lại."