Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 10: Chương 10





"Cám, còn không mau ăn đi."Cám ngồi nghệt ra, tay cầm đũa trọc xuống bát cơm, thị nghe bà mụ nhắc mà chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn.

Thị Cám đặt đũa xuống mâm.

Lạnh nhạt nói:"Con chờ chị Tấm về ăn cùng, Mẹ cứ dùng cứ ăn tiếp đi."Thị nói xong quay lưng đi thẳng.


Bước kịp hai bước từ sau lưng truyền tới tai một âm thanh."Có lẽ Tấm sẽ không về hôm nay đâu, con mau ngồi xuống và ăn nốt phần cơm của mình đi.""Mẹ yên tâm đi chị ta nhất định sẽ về, chị ta sẽ không dám qua đêm bên ngoài đâu dù cho đó có là lệnh của thái tử đi chăng nữa."Vẫn cái ngữ điệu như cũ, Cám quay lưng về phía mẹ mà nói.Cạch một tiếng, Lục Bình đập mạnh đôi đuỗi trên xuống mâm.

Bà gắt gao nói."Thế rốt cuộc con đang muốn gì vậy hả Cám! Bỗng nhiên con muốn chúng ta sống hòa thuận với Tấm, mẹ đã làm dù cho đó có là con gái của người đàn bà đó.

Mẹ đã thực hiện những điều con muốn.

Nhưng bây giờ con lại tỏ thái độ đó với mẹ là sao? Mẹ thực sự chẳng hiểu con đang muốn làm gì nữa Cám ạ?"Cám nắm chặt lấy gấu váy.

Đúng, mẹ thị chẳng hề nói sai, tất cả mọi thứ đều làm thei ý của thị, nhưng thực tại bây giờ thì nào có vậy? Thị ngay người lại nói thật nhanh sau đó chạy vụt đi."Mẹ , con xin lỗi, là lỗi của con...!sẽ không có chuyện gì đâu.

Mẹ cứ ăn tiếp đi."-------Cám ngồi dựa lưng vào tường rào bên cạnh cổng, thị ngồi đây đã một hồi lâu rồi, cốt yếu cũng chỉ muốn đợi Tấm trở về.

Có điều chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng kia.Cám cứ vậy ngồi co hai chân lại để đầu dựa vào mà đợi chờ.


Tới tận khi mặt trời xuống sau núi Tấm mới trở về."Sao chị về muộn quá vậy? Cả nhà cơm nước xong xuôi hết rồi mà chị cũng chẳng biết đường về à?""Chị xin lỗi, chị vào chuẩn bị ngay!""Ôi dào, đợi chị, tôi chết đói lâu rồi!"Cám than thở một tiếng, xong lại nhìn sang vẻ mặt Tấm trùng xuống mới đành thêm lời chữa lại."Mẹ với tôi ăn xong rồi, chị cứ lo phần chị đi đã.

Mệt rồi thì nghỉ đi!"Tấm gật đầu, thị bước vào trong mới ngỡ ra cái gì mà phải vội vàng quay phắt lại ngay mà hỏi Cám."Cám đợi chị à?"Cám lúc đầu hơi ngớ ra xong lại xì lấy một tiếng."Tôi mà thèm, nếu có đợi cũng chỉ vì sợ vì chị mà người của thái tử bị phiền hà thôi!"Cám nói xong đỏng đảnh quay ngoắt vào trong.Tấm lặng cả người đi, trong miệng như có một viên đường đan tan chảy, thực sự rất ngọt ngào, rất ấm áp.

Rõ ràng là đợi thị nhưng lại tỏ ra hững hờ.Tấm mỉm cười về gian nhỏ phía sau bếp, gian phòng đó, trước đây, khi cha Tấm còn sống hính là kho chứa củi sau này cha mất đi, Tấm liền bị mẹ con Cám áp bức đuổi xuống đó.

Lụp xụp là vậy nhưng quả thật đúng là Tấm, tuy trông có hơi xập xệ nhưng tuyệt đối sạch sẽ, nền đất hoàn toàn không có một hạt bụi.Tấm đang cởi áo thấy Cám bước vào, thị khoác hờ áo lên vai, chân vội đá túi vải còn đang vương vãi đồ đạc vào gầm phản ."Cám, em...!sang đây làm gì vậy?""Nghĩ chị chắc chưa ăn gì nên đem cho chị ít đồ ăn...!Nhưng mà...!thật đúng là chỗ này không dành cho người ở mà!"Cám nói, đôi mắt to đảo một vòng quanh phòng, thị chậc lưỡi rồi hướng mắt về phía Tấm, tay hướng về phía Tấm đưa túi bánh nướng.


Xập xệ đến đáng sợ, nếu so đo căn phòng thị ngủ với chỗ này thì đúng là trời vực.

Đến là chán."Cảm ơn em...""Không cần...!chỉ là thật khâm phục chị, có thể sống trong nơi như thế này."Tấm nghe vậy xong, thị cười xuề xòa, tay đưa ra sau gãi đầu."Thật ra thì cũng không có gì đâu, trông vậy thôi chứ thật ra cũng không hề tệ đâu em ạ.""Vậy sao, thế tôi lên nhà trên.""Ừ, em ngủ ngon.""Chị cũng vậy."Cám quay lưng bước ra, đi tới cửa không kiềm được quay đầu lại nhìn Tấm, mái tóc đen buộc lỏng, áo ngoài màu nâu đã bạc màu, váy đen khâu lỗ chỗ, yếm mỏng cũ tới mức sờn vải.

Tấm vẫn đang chăm chú nhìn theo Cám, thấy Cán bất chợt quay lại có chút ngạc nhiên."Còn chuyện gì sao?""Chị có muốn lên gian trên cùng tôi không?".