Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 20: Chương 20





Tấm lặng thinh nghe Vũ nói về Ái Liên.Chàng nói rằng cô ta từ nhỏ đều bị cha mẹ bỏ rơi.Rằng cô ta bị người ta đem vào cung, bị vùi dập, bị hành hạ.Rằng chàng gặp cô ta, khi ấy cả hai mới mười tuổi rồi họ yêu nhau, yêu tới say đắm.Và cuối cùng chàng kể, Ái Liên đó ngay trước ngày sắc phong thái tử phi lại một mình chạy lên núi rồi mất tích không rõ tung tích."Ta biết nàng buồn, nhưng Ái Liên đó thực rất đáng thương, ta mong sau này hai nàng có thể hòa thuận với nhau.""Xin chàng đừng lo lắng, em thực sự sẽ không buồn đâu, chuyện giữa chàng và Ái Phi em cũng đã thấu rõ, chuyện em và nàng ấy sau này nhất định sẽ hoàn thuận giống như chị em ruột thịt."Tấm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại lời Vũ.

Hoàng thượn nghe thấy những lời này quả thật trong lòng an tâm hơn hẳn, chàng nắm lấy hai bàn tay Tấm xoa nhẹ.

Rồi nhẹ nhàng kéo Tấm vào lòng mà ôm lấy."Cảm ơn nàng! Ta thực sự cảm thấy rất may mắn vì có nàng là hoàng hậu của ta."Tấm trog lòng xao động, trái tim đập liên hồi từng nhịp mạnh mẽ, trong miệng dù không có kẹo ngọt nhưng vẫn ngọt ngào lạ thường.

Tấm ôm lấy hoàng thượng, hai tay đặt trên bả vai to lớn.

Dịu dàng mà nói."Em cũng thật may mắn khi được thành thân với chàng."* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *Một ngày đầu hạ, khi những bông hoa oải hương nở rực rỡ trong hoa viên, mùi hương thơm ngát của chúng khiến Tấm cảm thấy vô cùng dễ chịu.


Tấm rất thích mùi thơm của oải hương, hoa oải hương là một loài hoa dại rất đẹp ở phương tây, không chỉ vậy còn có rất nhiều công dụng tuyệt vời.

Một loài hoa đẹp như vậy, cả năm mới nở rực rỡ lại để thời gian làm héo tàn quả thực quá uổng phí.

Lục hoàng hậu bèn sai người thu hoạch hoa về lại có nhã hứng mời Ái Phi đến cùng làm thành oải hương khô để trong cung.

Ái Phi đương nhiên là không có cách nào từ chối cũng đành bèn chăm chỉ làm cùng hoàng hậu.Ái Phi còn chưa đến trước tẩm cung hoàng hậu mà đã thoang thoảng trong không khí một mùi hương thanh thanh, ngòn ngọt rất dễ chịu, khiến cho cả người minh mẫn thanh thản lạ thường.Lúc Ái Phi đến thì mọi người đã đem hoa ra phơi khô.

Lục hoàng hậu đang ngồi cùng mấy cung nữ thêu túi thơm thì thấy Ái Phi bước vào liền vui vẻ đứng dậy.

Ái Liên không còn giống mấy lần đầu vừa thấy hoàng hậu đã nhanh chóng khom gối hành lễ, Tấm bước đến chỗ Ái Phi miệng cười tươi tắn."Ái Liên, cuối cùng muội cũng tới rồi, nhưng thực tiếc quá hoa đều đã đem đi phơi hết rồi, chắc phải chừng một tháng nữa mới hoàn thành được.

Ta thực muốn để muội nhìn thấy vẻ đẹp của oải hương.Tấm vừa nói khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối khôn nguôi."Ái Liên quả thực không vội đâu tỉ tỉ, muội nhất định chờ tới một tháng để tận mắt xem vẻ đẹp của oải hương nếu chị đã hết lời khen ngợi như vậy ắt hẳn phải rất là đẹp rồi.

Ái Liên thực sự rất mong đợi được xem thử.""A, Oải hương ngoài thơm ra còn có công dụng giúp trí nhớ linh hoạt thêm đó, biết đâu, thứ này có thể khiến muội nhớ lại sớm hơn."Tấm vừa nói ánh mắt vô cùng trìu mến nhìn lên người con gái đáng thương kia.


Thái y chuẩn đoán Ái Liên mắc bệnh mất trí nhớ do chấn thương vùng đầu, bởi vậy nên khi gặp lại hoàng thượng nàng ta mới không nhận ra cũng từ chối rằng mình không phải Ái Liên."Chuyện đó...!a...!thứ kia thật đẹp quá! Tỉ tỉ, là tỉ làm sao? Đó là gì vậy?"Ái Phi vui vẻ nhẹ nhàng cầm chiếc túi nhỏ cỡ lòng bản tay lên nâng niu, từng đường thêu nét chỉ đều được may cẩn thận và tinh xảo."Là túi thơm đó, sau khi oải hương khô bỏ vào túi đó đeo bên người sẽ tỏa mùi thơm dễ chịu đó.""Làm vậy cũng được sao, thật hay quá, tỉ tỉ có thể dạy muội làm thứ này được không.""Tất nhiên có thể rồi.

Lại đây ta dạy muội."Tấm vui vẻ nhận lời rồi tận tình chỉ dạy cho Ái Phi cách làm túi thơm.Người hầu bên ngoài lúc sau liền báo đem vào một lá thư, báo là từ người nhà của hoàng hậu nương nương gửi tới.

Tấm nghe vậy liền đứng dậy nhận lấy thư rồi mở đọc.Thư là Dì gửi.Ái phi chăm chú từ nãy bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Hậu nương nương trầm ngâm mới đành lui tới hỏi han."Tỉ, thư của ai vậy?""Là thư của người nhà ta.""Có chuyện gì sao?""Hai năm rồi từ khi ta vào cung...!trong suốt hai năm đó ta chưa từng ra khỏi cung lần nào.

Vài ngày nữa là ngày dỗ phụ thân.

Ta phận là trưởng nữ vậy mà đã hơn một năm nay một nén hương thắp cho cha cũng không có."Hai ngày sau, Tấm mặc thường phục dẫn theo Như Ý cung nữ thân cận của Tấm và hai thị vệ xuất cung trở về nơi Tấm gọi là nhà.Mùi ổi chín phản phất trong không khí Tấm, tiếng chim hót ríu ríu trên cành cây, chốc chốc lại nghe tiếng rít điếu cầy của mấy ông trong quan nước chè.

Tấm kéo màn che sang một bên đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc chốn xưa cũ, miệng khẽ mỉm cười.Xe ngựa dừng lại trước cổng nhà.


Người thị vệ dìu Tấm xuống xe, Tấm vừa chạm chân xuống nền đất đã nghe tiếng rào rạc.

Tấm ngẩng đầu nhìn những hạt đỗ đen rơi lả tả trên nền đất gạch.

Đứng chân trần trên nền đất, từng hạt đỗ đen rơi, thiếu nữ thân hình khảnh mảnh mái tóc đen dài buông xõa khuôn mặt ngạc nhiên nhìn người trước mắt.

Tấm nhìn thấy bóng hình kia khuôn miện liền nở nụ cười vừa dịu dàng vừa chìu mến cất tiếng."Cám...!chị về rồi!".