Ngay sau đó, Tấm tỉnh lại, tay khẽ vuốt bụng, nàng mang long thai rồi, là con của nàng, con của hoang thượng và nàng.Rồi khi đứa trẻ này ra đời, nó sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.Hoàng thượng bước vào, khuôn mặt không kìm nén được niềm vui.
Hắn ta vui vẻ tới ôm chặt lấy Tấm, chốc lại kéo Tấm ra vuốt ve từ mái tóc đến khuôn mặt Tấm, hắn đặt lên trán Tấm một nụ hôn, khẽ ghé sát vài bên tai Tấm nói ba chữ "Cảm ơn nàng".Tấm cười tới nhíu cả hai mắt lại, hai tay vòng qua eo Vũ mà ôm chặt lấy."Tử Đằng, muội vừa nghe thái y thông báo tỉ mang long thai rồi.
Thực chúc mừng tỉ."Ái Liên vừa bước vào vừa vui vẻ nói, lại nhìn thấy cảnh hai người kia tình chàng, ý thiếp mặn mặn nồng nồng."Ui, thực xin lỗi, là muội vào không đúng lúc, muội sẽ đến hỏi thăm hoàng hậu tỉ tỉ vào lúc khác.""Ái Liên xin phép cáo lui."Tấm dời khỏi vòng tay hoàng thượng, mặt đỏ rực lên vì xấu hổ.
Vũ nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu này của Tấm liền mỉm cười châm chọc."Hoàng Hậu nương nương của ta, chẳng biết từ khi nào mà nàng đã trở thành thiếu nữ e thẹn, dễ xấu hổ rồi?"Tấm nghe xong mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Vũ lại kẽo Tấm vào lòng, để Tấm dựa đầu vào vai người nhỏ nhẹ nói bên tai Tấm."Tử Đằng từ bây giờ, nàng phải chăm sóc cơ thể một chút, ăn uống đầy đủ, uống thêm một chút thuốc bổ, nàng cũng không cần hàng ngày đích thân xuống bếp hầm canh, pha trà cho ta nữa.
Bây giờ nàng và hài nhi chính là quan trọng nhất.
Nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm việc quá sức...!Hơn nữa nàng phải tự bảo vệ bản thân...""Ta thực không muốn nhìn nàng một lần nữa trở về cung trong tình trạng bất tỉnh, còn đối với những kẻ đã ám hại nàng, ta sẽ tiếp tục truy lùng và xử phạt thích đáng.""Hoàng thượng, em có điều muốn cầu khiến chàng.""Nàng nói đi.""Lục Tử Đằng người mới bị nhốt vào đại lao là em gái ruột của em, xin chàng hãy thả người.""Không được, ả ta ám hại hoàng hậu cũng như tội khi quân, đáng phải xử tội chu di, thương tình ả ta là em của nàng ta mới tha cho ả ta một mạng.
Nàng còn muốn ta thả người?""Nàng ta thiết nghĩ cũng là do quá đau buồn trước cái chết của mẹ mới làm như vậy.
Dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ còn quá nông nổi.
Duy cho cùng cũng là lỗi tại em, nếu không phài cứu em mẹ cũng không chết, nàng ta cũng chẳng thành ra vậy.""Ta hiểu, ta cũng rất thông cảm cho hoàn cảnh ả ta, nhưng, ả ta phạm tội đó là điều không thể chối cãi, ta chỉ có thể tha cho nàng ta một đường sống chứ khó có thể thả tự do cho nàng ta.
Trừ khi nàng ta có lệnh bài miễn tội."* * * * * * * * *Cám ngồi trong đại lao tối tăm, đôi mắt thẫn thờ, lưng dựa vào tường, chân tay buông thõng.
Những âm thanh lạch cạch xiềng xích vang lên, Cám vẫn bất động không một chút mảy may quan tâm.
Gã lính canh một lần nữa bước vào, cái giọng ồm ồm của hắn vang lên trong không gian tĩnh lặng.""Phạm nhân mau ra ngoài."Cám chợt quay đầu sang, nhìn vào tên lính canh.
Bản thân như không tin vào điều tai mình vừa nghe thấy."Ngươi được thả tự do, mau đứng dậy và ra khỏi đây."Cám đứng dậy.
Nàng ta từng bước ra khỏi đại lao tối tăm, bẩn thỉu.
Lại thật chẳng ngờ, người đầu tiên Cám gặp khi bước ra khỏi chốn tù đày lại là chị ta, là người cả cuộc đời này Cám căm hận nhất!Cám khẽ lướt nhìn qua Tấm, ánh mắt trống rỗng và thờ ơ, nàng ta khi lướt qua Tấm như hai con người xa lạ không quen biết.Tấm nắm lấy cánh tay Cám."Làm gì vậy?""Chị xin lỗi.""Chị có lỗi gì mà phải xin lỗi tôi?""Về tất cả mọi chuyện, về chuyện của dì, về việc khiến em phải ở trong đây suốt gần một tháng trời.
Và...!thực sự chị không có cách nào cứu em ra khỏi đây ngoài cách này.
Xin em, tha thứ cho chị.""Ý chị vậy là sao?""..."Cám trở về nhà, nơi căn nhã cũ trống trải trước kia nay đã tấp nập đoàn người, gương mặt ai cũng tươi phơi phới.
Những bông hoa đỏ tạo ra từ những dải lụa vải được treo ở trên những chiếc cột.
Đâu đâu cũng là những dải vải lụa.
Cám bước vào nhà, đi đến đâu, người xung quanh đều cúi gập người chào cô, một tiếng gọi cô là "quận vương phi", hai tiếng gọi cô là "phúc tấn".Cám nhìn quanh căn nhà, người vào người ra, họ hết sắp xếp lại chuẩn bị trang trí cả căn nhà.
Ai cũng bận rộn, chỉ có một mình Cám đứng yên đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn nhà này trước kia chưa từng đông đúc đến vậy.Cám ngồi một mình, nàng ta khom mình ngồi 1 đống nơi góc tường.
Hai chân thu lại, nàng ta gục mặt xuống, tóc đen xõa dài xuống.Cám, nàng ta bị gả rồi!.
Cám bị gả, là Tấm đã gả Cám đi.Tấm gả Cám cho phủ Vương gia, Lão vương gia có một tấm mệnh bài miễn tội, trở thành người thân của lão vương gia, Cám sẽ được sống.
Tấm, Chị ta đã cứu Cám, cứu Cám khỏi cảnh tù đày, cứu cho Cám một mạng sống.
Nhưng, người thân duy nhất của nàng ta, người mà nàng yêu thương nhất, giờ chẳng còn.
Vậy nàng sống để làm gì? Phụ thuộc người khác mà gắng sống? Sống như vậy......!Nàng thà rằng chết đi!Cám ngẩng đầu lên nhìn bộ hỷ phục treo trên cánh tủ.
Bộ hỷ phục màu đỏ tươi phẳng phiu và đẹp đẽ.Cám ngồi thu người như vậy đã rất lâu rồi, nàng gục đầu xuống nhưng đôi lúc lại ngẩng lên nhìn xung quanh với độ mắt lơ đãng vô thần.Cứ như vậy mà hết một đêm.Bên ngoài, kèn trống vang dội, náo nhiệt.
Cám tỉnh dậy, hai mắt mở to nhìn nhất thời không kịp nhận thức được nơi đây là đâu.
Cám bần thần một lúc rồi chợt đứng dậy.
Cám tới chỗ tủ, tay cầm lấy hỷ phục đỏ, đứng trước gương soi mà ướm thử lên mình.Đây là bộ hỷ phục đẹp nhất mà Cám từng thấy, từ những họa tiết trên áo đến những đường xếp ly trên váy chúng đều rất hoàn hảo.
Miêu tả bộ hỷ phục này có lẽ chỉ có thể dùng từ "mỹ lệ".Người phụ nữ dáng vẻ mập mạp và lùn một mẩu bước vào trong phòng.Khuôn mặt bà ta trắng bệch, môi lại đỏ chót, mắt lại xanh xanh mà lá chuối, lớp phấn son trên mặt bà ta thực sự rất đậm.
Cám chưa từng gặp bà ta, nhưng nhìn dáng bộ này Cám cũng thầm hiểu đây là bà mối sắp xếp chuyện đám hỏi của nàng ta.Bà ta vừa nhìn thấy Cám đã than lên ba chữ "ôi trời ơi"."Lục nhị tiểu thư, từ hôm qua tôi thấy cô về rồi mất hút, tôi lại cứ tưởng cô sang bên họ hàng để chuẩn bị rồi chứ? Hóa ra là cô trốn suốt trong đây sao?"Cám lặng thinh chẳng nói gì, mắt cụp xuống.
Người phụ nữ kia lại nói tiếp."Ai da...!tiểu thư của tôi ơi, cô đã trốn trog này thì thôi cớ sao lại không chuẩn bị gì chứ? Đợi đã, hôm qua cô đã ăn cơm chưa? Thôi chuyện đó để tẹo nữa tính, trời ơi, nhìn xem, đầu tóc, rồi còn quần áo.
Cô chưa chuẩn bị gì cả, ôi trời, tóc cô sao lại bết quá vậy, chân tay cũng thật bẩn.
Tiểu thư à, cô đã làm gì với bản thân vậy?"Cám vẫn im lặng chẳng cất lên một lời, bà mối đành lắc đầu đi ra ngoài cửa nói vọng ra."Người ở ngoài kia, mau đi đun bồ kết với pha nước cho tân nương tắm rửa.""Còn cô, nhị tiểu thư, chỉ một canh giờ nữa là giờ lành, xe hoa đến rước dâu, cô còn không mau nhanh thì cô sẽ phải mang cái bộ dạng nhếch nhác này của cô sang nhà chồng đấy!"Nói xong bà ta kéo tay Cám đi ra khỏi phòng.Tắm rửa sạch sẽ, Cám ăn một ít bánh bao bà mối đem tới, chậm dãi làm khô tóc rồi mặc lên người bộ váy kia.
Cám ngồi yên mặc cho người khác tô son đánh phấn trên mặt, cài trâm lên đầu.Ngắm nhìn mình một lần trước gương.Vải đỏ chùm lên đầu, Cám nắm lấy tay bà mối, chậm dãi bước lên xe hoa.Cám ngồi trong xe ngựa, tay nắm chặt lấy váy.
Bên ngoài kèn trống vang rộn cả một vùng trời.Xe hoa dừng lại, Cám bước xuống xe.
Từ tốn nắm lấy tay bà vú đi qua hàng người hai bên đường, chân dẫm lên những cánh hoa dải trên đường.Lò than đốt đỏ hồng lửa, người ta đặt trước ngưỡng cửa, tân nương với váy đỏ thận trọng một bước bước qua.
Lửa hồng thiêu đốt những điều xui xéo, thiêu đốt những vận xui trên người tân nương.Bước qua lửa đỏ,Tân Nương chậm dãi bước qua cửa bước vào trong sân phủ lớn, tiếng pháo ngoài cửa nổ lên.
Tân nương theo sự dìu dắt của bà mối đến đứng bên cạnh tân lang.
Bà mối nhận lấy từ gia nô bên nhà tân lang bát chè hạt sen ngọt.
Đặt lên tay tân nương, căn dặn tân nương đút cho mình và tân lang ăn hết bát chè.Cám qua lớp khăn trùm đỏ, mờ mờ ảo ảo nhìn sang người thiếu niên đứng cạnh mình, nàng ta nhận lấy bát chè từ tay bà mối.
Khăn trùm được gia nô khẽ vén lên chỉ lộ ra nửa mặt.Cám múc lên một thìa giơ lên, cảm giác người kia đã ăn nàng ta mới bèn múc thêm một thìa khác bỏ vào miệng mình.
Cứ như vậy đến khi bát chè trống trơn.
Cám khẽ đưa bát cho bà mối.
Vải trùm lại một lần nữa thả xuống che lấp khuôn mặt nàng ta.Bà mối quàng hai đầu vải đỏ lên tay phải của tân nương và tay trái của tân lang.
Họ bước vào trong, như mọi đôi phu thê bình thường khác họ thực hiện từng nghi lễ, lễ gia tiên, lễ tơ hồng.
Cuối cùng là lễ bái tạ, lạy tạ trời đấ , lạy tạ cha mẹ và phu thê lạy tạ nhau.Sau khi lạy tạ, tân nương và tân lang trao nhau chén rượu giao bôi.
Rồi kết thúc các nghi lễ.* * * * * * * * * * * * *Trong phòng lớn, Cám một mình ngồi trên giường.
Vải đỏ vẫn trùm trên đầu, trang sức vẫn chưa tháo bỏ.Tiếng cửa mở ra, Cám nhìn qua vải trùm đầu.
Người thiếu niên mặc hỷ phục đỏ bước vào, đến bên cạnh Cám.
Tay khẽ chạm tay Cám giọng trầm ấm vang lên."Ta có thể kéo vải trùm của nàng lên được không?"Âm thanh trở nên quen thuộc đến lạ thường, Cám khẽ gật đầu.Người thiếu niên khẽ cầm lấy mép vải, chậm dãi lật lên.Vải trùm được lật lên một nửa, thanh niên nhìn vào đôi môi đỏ hồng căng mịn, hắn khẽ dừng lại rồi lại lật lên tiếp.Trái tim Cám đật lên từng hồi, tay nắm chặt lại, Cám nhắm chặt mắt.Vải đỏ rơi xuống, gương mặt thanh khiết lộ ra ngoài không khí.Nụ cười khẽ xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của nam thanh niên.
Hai tay hắn ôm lấy khuôn mặt của thiếu nữ trước mặt.Cảm giác làn tay chạm lên mặt, Cám khẽ hé mở mắt.
Đối diên với khuôn mặt thân quen trước đây.
Môi đỏ khẽ mở miệng."Là người.".