Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 65: Chương 65





"Ừm, người tên là Mộ Dung Thiên ấy."Trân một lần nữa nhắc lại cái tên kia, đến lần thứ hai Cám mới à lên một tiếng, miệng hơi nhếch lên nở ra một nụ cười gượng gạo đến kì lạ.Là chồng được sắp xếp sẵn, là người thị yêu, là con trai của hại người thân của thị, là con trau của kẻ hại hai chị em Trân.

Cám nên dùng danh nghĩa gì của Thiên để nói với Trân."Đó là chồng của chị.""Chị thành thân rồi sao?"Cám gật đầu."Ra vậy, hẳn là hai người rất hạnh phúc."Cám lại nghĩ, hạnh phúc, đúng, suốt bao nhiên thời gian khốn khó, bỗng nhiên lại có một người chân thành đến thế xuất hiện trong cuộc đời thị.

Đó là hạnh phúc cũng là may mắn, thứ may mắn hiếm hoi, ít ỏi xuất hiện trong đời thị.

Thế nhưng, liệu nó có tiếp tục tiếp diễn được hay không? Cám thực sự sợ hãi rằng, khi trở lại bên cạnh Thiên, chàng sẽ nhìn thị với con mắt của người con khi đối diện với kẻ hãm hại cha mình.

Cũng sợ, chàng không tin những lời thị nói, cho rằng thị lừa gạt tình cảm của cả họ Mộ Dung dành cho thị.


Càng sợ hơn, chàng sẽ một đời căm ghét thị.Những khung cảnh quen thuộc cứ dần dần hiện ra trước mắt, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một phần ngọn núi của kiếp trước để thị trú ngụ, ngọn núi của những năm trước để thị gặp Thiên.

Cái ngọn núi bao bọc, ngọn núi se duyên vẫn như cũ, vẫn xanh vẫn yên bình như thường lệ.

Trong lòng tự nhiên có cái gì đó nặng trĩu.Khuôn mặt Cám dần dần biến sắc.

Thú thật, thị rất lo lắng, hỗn loạn, rối bời.

Cám biết với tình trạng như thế này, thị hoàn toàn không có cách nào vào trong phủ của họ Mộ Dung, không cách nào gặp Thiên lại càng không ngờ tới, ngay khi xuống khỏi xe, Cám phát hiện cổng thành, nơi vốn để người dân tự do ngay lại xuất hiện bốn gã gách cổng và thậm chí điều khiến Cám ngạc nhiên hơn cả, đó là thị đang nhìn thấy chính bản thân mình trên cáo thị.

*(*TG: tớ xin phép được giải thích một chút ở chỗ này: ở chương 57: mọi người đã biết là xác của Cám được phát hiện trôi nổi ở ngoài sau đó báo cho người trong cung.

Chương 58: vẫn là chuyện của Tấm khi ở trong cung thời điểm phát hiện xác của Cám, còn từ chương 59: đến giờ là đã quay lại mốc thời gian từ lúc Cám bị bắt đi - tức là 7 ngày trước kể từ khi phát hiện xác chết đó ạ.

Nên ở chương này Cám vẫn đang bị truy nã.


Tớ thấy ở chương 58: mình chưa nói rõ nên sợ mọi người sẽ hiểu nhầm thứ tự thơi gian giữa ba chương trên thành một mạch thẳng luôn :< )Cám bị truy nã.Tội nhân ám sát hoàng hậu, giết hại hoàng tử - Lục Tử Đình đã đào tẩu.Mở to hai mắt, Cám đứng sững sờ như trời trồng.

Thị đào tẩu? Không lý nào lại như thế.

Hai bàn tay nắm chặt đến bật máu, trong cổ họng như có cục tức không thể nào nuốt trôi.

Mộ Dung Lão Gia, ngài quá thâm hiểm rồi.

Vu oan, đổ tội đẩy thị vào trốn ngục tù, sau đó còn cất công sai người bỏ thuốc bắt cóc đem thị đến nơi khác để bịt đầu mối, cuối cùng còn dàn dựng lên vụ đào tẩu này.

Cám đây cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hà cớ gì lại cứ năm lần bảy lượt tạo bẫy hãm hại thị đến đường này.Trân ở bên cạnh, nhìn cáo thị không khỏi ngạc nhiên, trước nay Trân vẫn luôn im lặng, thị không một lần đả động đến chuyện của Cám, Trân không tò mò vì chỉ nghĩ đơn giản Cám giống như mình bị giam lại hòng chuộc lợi.

Thế nhưng sự thật này dường như không hề đơn giản như vậy."Chị, chuyện này là sao? Người này là chị đúng chứ?"Cám nhìn sang Trân, im lặng.


Một vài giây sau mới mở miệng ra, Cám ngập ngừng, dù sao cũng đã tới nội đô, chuyện này cũng liên quan đến Trân, đến nước này rồi, bí mật cũng không giữ làm gì.Tiếng xe ngựa ráo diết đuổi tới, quay đầu nhìn lại, người của Lão Mộ Dung đã đuổi tới nơi, chưa kịp phản ứng gì Cám đã bị Trân kéo phắt đi.Vó ngựa dừng chân trước cổng thành, tên mặc đồ lính xuống ngựa hỏi chuyện, mấy gã canh cổng nhìn nhau lắc đầu, có kẻ bảo không thấy lại có kẻ bảo nhìn xa xa thấy một xe ngựa đi qua có hai cô gái xuống xe nhưng không vào thành.

Tên mặc đồ lính nghe xong nhìn xung quanh một vòng, không thấy ai đành quay ra nhắc canh cổng để ý nếu thấy có hai kẻ nữ, một kẻ mặc đồ giống đồ của tù nhân thì giữ lại.

Đồng thời lại để thêm hai tên lính của mình ở lại dò xét.Nhìn đám người ngựa đi khỏi, Trân quay phắt sang hỏi, đôi mày nhíu lại.

Thị thực sự không thể nào tin tưởng người bên cạnh mình nữa..