Nhìn xung quanh cũng không có ai vì mọi người đã đi ăn chiều hết, y yên tâm bước đến gần cửa lấy hết can đảm rồi nói:
- Văn Anh ta biết ngươi đang giận, làm ơn nghe ta nói hết đã. Ta luôn gây sự với ngươi là vì...Ta thích ngươi, ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đã rất rất thích ngươi rồi. Ta biết trong mắt ngươi ta còn không bằng bọn Tử Kỳ, Tử Hoa thì làm sao so với biểu ca đáng kính ấy. Nhưng cho ta một cơ hội thôi khó đến vậy sao?
- Lý huynh có chuyện gì thế? Sao lại đứng ngoài cửa phòng chúng tôi?
Lý Thức chưa kịp thổ lộ xong thì "kẻ phá hoại" Thường Phong đã đến cắt ngang câu chuyện, Văn Anh cũng đứng bênh cạnh biểu ca, cậu lườm y với vẻ nghi ngờ. "Mà Khoan! "
- Văn Anh nãy giờ đi cùng ngươi á???
- Đúng vậy, tôi đưa Văn Anh đến chỗ Từ lão sư kiểm tra! - Thường Phong thật thà đáp
- Vậy... vậy người ngồi trong phòng nãy giờ là...
Tử Kỳ từ trong phòng đẩy cửa bước ra, y e dè nhìn Lý Thức.
- Ngươi ngồi trong đó nãy giờ sao không lên tiếng hả? - Lý Thức phát tiết
- Huynh...huynh đâu có để tôi nói!
- Trời ơi! - Lý Thức ôm đầu bỏ chạy
- Huynh ấy bị sao thế? - Thường Phong ngạc nhiên hỏi
- Hắn ta có lúc nào bình thường đâu chứ? Nhưng Tử Kỳ này, vừa rồi hắn nói gì với ngươi thế?
- Văn Anh, tôi nghĩ huynh vẫn không biết thì tốt hơn, kẻo không sẽ mất ngủ đấy. Tôi có mang thức ăn qua rồi huynh ăn đi nhé! - Nói rồi y bỏ về phòng, Thường Phong và Văn Anh nhìn nhau khó hiểu.
Tối hôm đó, Tử Kỳ quả nhiên là mất ngủ vì ám ảnh những lời của Lý Thức, y nhìn sang giường bên cạnh thấy bạn học Lý có vẻ ngủ say rồi nhưng vẫn không thể không cảnh giác.
- Sao chưa ngủ đi nhìn ta làm gì? - Lý Thức hé một mắt ra hỏi
- Đâu có tôi nhìn huynh hồi nào? - Tử Kỳ hoảng sợ trùm chăn qua khỏi đầu, một lúc sau nghe yên ắng, y lại giở chăn lên thều thào - Huynh chưa ngủ?
- Ngươi cứ trở qua trở lại mãi làm sao ta ngủ được?
- Ta trước giờ chỉ nghĩ...huynh trêu Văn Anh thôi, huynh thích huynh ấy thật à?
- Thì sao?
- Nhưng Văn Anh là nam nhân...
- Thì sao?
- Nói vậy huynh là nam sắc (*gay)? - Tử Kỳ hoang mang
- Ngươi muốn nghĩ sao cũng được, nhưng ta có tật ngứa ngáy tay chân nếu có ai đó phá giấc ngủ của mình! Ngươi muốn ta thức cùng ngươi suốt đêm à?
- Không, không! - Nghe y nói Tử Kỳ hoang mang tột độ. Y nằm yên trùm chăn kín mít không dám chợp mắt cho đến khi nghe tiếng ngáy từ bên kia...
- -----------------------------------
Sáng hôm sau Tử Kỳ đến Viện Trù với cặp mắt quầng thâm, tâm trí thất thần. Văn Anh thấy thế ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao thế? Mất ngủ vì chuyện của muội muội à?
- Không phải, chuyện này còn kinh dị hơn!
- Ca ca có chuyện gì thế mau nói cho muội và Văn Anh nghe đi! - Tử Hoa sốt sắng
- Ta đố các ngươi một tên què đi với một tên vô dụng và một tên phản bội thì gọi là gì? - Văn Tài ngồi bên cạnh cố tình lớn tiếng hỏi bọn đàn em.
- Gọi là gì nhỉ? "Đám rùa ngốc" à? - Cao Sơn hùa theo Văn Tài trêu bọn họ.
- Chưa đầy đủ phải gọi là "bọn rùa rụt cổ" mới đúng ha ha ha! - Đại Hải thêm vào, nói rồi cả ba người họ cười hả hê.
- Bọn người này thật là...
- Bỏ đi Văn Anh! - Cả 2 huynh muội họ Chu đều ngại gây chuyện với bọn chúng.
Bọn Văn Tài chỉ ngưng chọc phá khi thấy Lý Thức đến, hôm nay y thật kỳ lạ không còn lẽo đẽo theo Văn Anh 24/24 nữa. Thấy y ngồi vào bàn, Tử Kỳ bèn giả vờ cúi xuống ăn cơm. Tử Hoa gắp vào chén Văn Anh một ít tép, Lý Thức chẳng nói chẳng rằng đưa đũa sang gắp phần đó sang đĩa của mình.
- Ngươi làm gì thế? - Tử Hoa ngạc nhiên hỏi
- Văn Anh không ăn thứ này, lần nào cũng bỏ lại uổng lắm - Y bình thản trả lời
- Thật ư Văn Anh? - Muội ấy hỏi lại
- Ừ, ta bị dị ứng nên không ăn tép.
Lý Thức quay sang thấy Tử Kỳ lén la lén lút nhìn mình, y bèn mỉm cười chia sẻ một ít cho Tử Kỳ và trêu ghẹo:
- Tử Kỳ, huynh ăn nhiều vào. Nhìn huynh yếu ớt như vậy ta đau lòng lắm!
- Phụt! - Tử Kỳ nghe xong liền muốn phun hết cơm trong miệng ra, y ho sặc sụa.
Tử Hoa thấy thế lập tức rót một cốc nước đưa cho Tử Kỳ. Xong rồi muội ấy lại nhìn sang Văn Anh quan ngại, chẳng nhẽ chuyện kinh khủng mà ca ca nói chính là cái gã Lý Thức tưng tửng này sao? Sau buổi học mọi người có cả Thường Phong và Tiểu Linh đều tập hợp ở căn chòi.
- Ta có chuyện muốn nói, ta muốn kết nạp Tử Hoa vào nhóm mọi người thấy thế nào? - Văn Anh hỏi ý kiến mọi người, Tử Hoa đứng bên cạnh hồi hộp chờ đợi.
- Ta thấy vậy cũng được - Thường Phong nói
- Muội cũng không có ý kiến! - Tiểu Linh tiếp lời
- Ta phản đối! - Lý Thức nói
- Chỉ có mình ngươi thôi, phản đối vô hiệu! Vậy từ giờ Tử Hoa cũng là bằng hữu của chúng ta.
- Xin mọi người hãy giúp đỡ tôi! - Tử Hoa mừng rỡ nói
Lý Thức đứng khoanh tay tựa vào cột, thấy Văn Anh nhìn sang mình y liền giơ tay đe dọa. Cậu cũng chẳng vừa gì lập tức le lưỡi trêu lại y. Lúc này Tào Hán bước đến chỗ bọn họ, thấy y Lý Thức liền hỏi:
- Lại có chuyện gì thế?
- Không có gì, tôi chỉ muốn mời Trần công tử cùng đến chỗ Trần lão sư.
- --------------------------------
Khi Tào Hán và Thường Phong đến chỗ Trần lão sư thì đã thấy Diệp lão sư và Hạo Phi chờ sẵn ở đó. Đủ mặt bốn người họ rồi Trần lão sư liền mang ra một chiếc hộp để xuống trước mặt và bảo họ lấy ra xem. Trong hộp đó là những lá thư, đúng hơn là những mảnh giấy nhỏ.
- Là thư đe dọa? - Diệp lão sư căng thẳng nói.
- Chính xác! - Trần lão sư vuốt râu, gương mặt cũng hằn lên chút lo lắng
- Là kẻ nào ép buộc chúng ta phải đóng cửa học đường chứ? - Thường Phong thắc mắc
- Tôi đã nghi ngờ có kẻ phá hoại từ đám cháy lần trước không ngờ chúng dám gửi cả thư - Tào Hán nói.
- Có thể bọn người này gai mắt vì học đường chúng ta được triều đình trọng dụng. Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của các sĩ tử học tại đây, mong mọi người hãy cố gắng hết sức để ý.
- Trần lão sư, thầy đừng lo con sẽ cố gắng bảo vệ mọi người của học đường ạ! - Hạo Phi nói
- Con và Tào Hán sẽ điều tra xem là kẻ nào làm ra chuyện này! - Thường Phong tiếp lời
- Uhm, ta tin tưởng vào mọi người. Còn 1 việc nữa, ta vừa mượn được một số sách quý từ chỗ Lâm viên ngoại, Thường Phong con hãy giúp ta chép lại số sách đó nhé. Mấy ngày nữa ta sẽ trả lại cho ông ấy.
- Con rõ rồi ạ, nghĩa phụ cứ yên tâm.
Tào Hán đã thuật lại diễn biến buổi họp kín đó cho Lý Thức biết, y âm thầm cho tăng cường thêm người đến Trường An để bảo vệ học đường. Hai hôm sau chân Văn Anh đã hoàn toàn khỏi, cậu cùng với Tử Kỳ, Tử Hoa và Tiểu Linh đến thư phòng tìm Thường Phong.
- Mọi người có chuyện gì mà háo hức thế?
- Huynh quên rồi sao? Hôm nay là trung thu, cha nói chiều nay sẽ cho mọi người ra ngoài phố dạo, bọn muội sang để rủ huynh đi cùng - Tiểu Linh hí hửng
- Có lẽ ta không thể đi rồi, còn vài quyển sách cần ta chép xong trong hôm nay.
- Trần huynh đây là tập thơ gì thế? Hình như là rất quý chỉ trong phủ lớn mới có! - Tử Kỳ vừa thấy chồng sách mắt y đã sáng lên như bắt được vàng.
- Đúng thế nghĩa phụ đã mượn nó về từ chỗ của Lâm Viên ngoại.
- Tôi có thể xem được chứ?
- Huynh cứ tự nhiên!
Nghe Thường Phong nói thế cả Tử Kỳ và Tử Hoa đều háo hức ngồi xuống, chăm chú dúi mắt vào hết quyển này đến quyển khác. Thấy hai kẻ mọt sách đó dường như đã tìm được mục tiêu đời mình, Tiểu Linh và Văn Anh cũng tách ra làm việc của họ. Hai biểu tỷ đệ họ ngồi ở chiếc bàn bên ngoài, hý hoáy vẽ hình và điều ước lên những chồng giấy đủ màu để làm lồng đèn.
- Lạ thật, sao tên họ Lý đó hôm nay không đi theo đệ nữa nhỉ?
- Như thế càng tốt, không phải nghe hắn lải nhải nhức đầu.
- Dù sao đệ cũng hãy cẩn thận nhé, ta thấy hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nguy hiểm.
- Thật ra hắn cũng không đến nỗi nào, trừ cái tính hay cợt nhả đó ra thì tâm địa cũng không tệ.
- Biểu đệ, sao hôm nay đệ lại nói tốt cho hắn vậy? Đừng nói với ta đệ cũng bắt đầu thích hắn nhé!
- Làm gì có, tỷ đừng đoán mò, ta đã có người mình thích rồi...
- Hả? là cô nương nào thế? Nói cho tỷ nghe với! - Tiểu Linh tò mò
- À...khi nào thời điểm thích hợp ta sẽ nói với tỷ - Văn Anh có chút ngần ngại, "Xin lỗi Tiểu Linh chuyện này ta không thể nào nói ra được!" Cậu nghĩ thầm.