Tào Hán gặp riêng Lý Thức để báo cho y tình hình điều tra:
- Vụ náo loạn đêm qua đúng là không phải tai nạn. Tôi đã bắt được một vài kẻ khả nghi.
- Ta có cảm giác như bọn chúng đang nhắm vào những người xung quanh mình vậy.
- Hôm nay tôi sẽ áp giải bọn chúng đến Bộ hình, sẵn tiện mượn sổ ghi chép ở đó. Ngài có gì cần dặn dò thêm không?
- Có, ta muốn ngươi lấy cho ta thêm một thứ...
- -------------------------
Gần cuối ngày mọi người mới hoàn tất xong việc sao chép tập thơ, ai nấy đều uể oải và buồn ngủ.
- Mọi người đã mệt rồi mau về nghỉ ngơi đi! Tôi thật sự rất cám ơn! - Thường Phong cảm kích
- Không có chi! Xong việc rồi chúng tôi xin phép về phòng trước, huynh cũng đừng lo nghĩ gì nhiều nhé! - Nói rồi Tử Kỳ và Tử Hoa cáo từ họ, chỉ còn Thường Phong và Văn Anh trong phòng.
Bản sao đã chép xong, nhưng Lâm Viên Ngoại mà nhìn thấy bộ sách gốc của mình không biết sẽ thế nào. Thường Phong buồn bã cầm những quyển sách mà nghĩa phụ đã mượn về, vết mực lấm lem trên đó không có cách nào xóa sạch được. Y trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đằng nào thì chuyện cũng đã rồi, ta phải đến để nói với nghĩa phụ một tiếng!
- Để đệ đi với huynh!
Mặc dù khi nhận lại bộ sách từ tay Thường Phong, Trần lão sư không nói gì nhưng huynh ấy nhận ra nghĩa phụ đang rất thất vọng về mình. Khi về phòng vẻ mặt của y vẫn hiện lên sự rầu rĩ.
- Văn Anh mai đệ không cần dậy sớm, ta cùng với nghĩa phụ đến chỗ Lâm Viên ngoại không thể cùng đệ đi câu cá được, đừng buồn nhé!
- Sao đệ lại buồn chuyện đó chứ, đệ có phải là trẻ con đâu!
Văn Anh muốn nói một lời gì đó để khuyên nhủ y nhưng Thường Phong lúc nào cũng vậy. Huynh ấy luôn quan tâm đến cảm nhận của người khác nhưng nội tâm của mình thì lại không muốn ai biết, càng không để cho Văn Anh lo lắng. Sáng hôm sau, Tiểu Linh đến gõ cửa phòng họ rất sớm:
- Thường Phong ca, cha đang chờ huynh ngoài cổng đó!
Nghe muội ấy gọi mấy lần Văn Anh dụi mắt ngồi dậy nhìn sang giường của Thường Phong. Thật kỳ lạ, huynh ấy vẫn nằm ở đó nhưng không hề động đậy. Linh cảm không hay, Văn Anh liền nhảy xuống giường đến sờ trán biểu ca. Đúng là huynh ấy đang sốt rất cao, mồ hôi vã ra như tắm miệng ú ớ điều chi không rõ. Văn Anh khẩn trương chạy ra mở cửa căn dặn Tiểu Linh:
- Tiểu Linh, tỷ mau đến nói với cửu cửu Thường Phong bị sốt rồi không thể đi được, nhanh lên ta còn phải đi tìm Từ lão sư!
Tiểu Linh nghe thế rất nóng lòng, nhìn vào thấy Thường Phong đang nằm trên giường mặt mày tái bệch, muội ấy lập tức chạy ra báo với cha mình. Văn Anh cùng Từ lão sư về đến phòng, Lý Thức và Tử Kỳ thấy lạ cũng tò mò chạy qua xem thử. Sau khi Từ lão sư bắt mạch cho Thường Phong xong, Văn Anh sốt sắng hỏi:
- Thầy ơi, huynh ấy không sao chứ?
- Cậu ta tập trung làm việc quá sức, đã thế còn lo âu, do tâm mà phát bệnh.
- Vậy phải làm thế nào ạ?
- Để Thường Phong nghỉ ngơi đi, một lát con đến chỗ ta lấy thuốc về cho cậu ấy!
- Ta...ta phải đi cùng với nghĩa phụ! - Thường Phong thều thào gượng dậy bước xuống giường, Văn Anh và Từ lão sư liền nhanh chóng cản lại.
- Huynh đi đâu được chứ, bây giờ đang sốt cao lắm!
- Ta...không thể...Cứ như thế này nghĩa phụ sẽ nghĩ là ta không muốn nhận trách nhiệm của mình!
- Ai nói huynh thế? Cửu cửu là người hiểu huynh nhất, người làm sao trách huynh được chứ!
- Văn Anh! - Lúc này Tiểu Linh khệ nệ bưng thau nước vào, Văn Anh liền chạy ra giúp muội ấy.
Cậu vắt khăn trong thau rồi đắp lên trán huynh ấy, Tiểu Linh chạy đến bên cạnh ca ca đầy vẻ lo lắng. Tử Kỳ và Lý Thức chỉ đứng ngoài cửa dõi theo.
- Tội huynh ấy quá! - Tử Kỳ nói
- Hắn không chết đâu mà lo! - Lý Thức nói xong thì bỏ về phòng
- Huynh ta cũng đáng thương không kém...- Tử Kỳ nhìn theo bóng lưng Lý Thức lắc đầu nói.
- ----------------------------
Thường Phong đã hạ sốt, y mở mắt nhìn sang thấy Văn Anh đang túc trực bên cạnh mình, cậu mệt quá nên gác tay lên trán ngủ gật. Thường Phong khẽ ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu sẫm tối. Bất giác thấy đầu Văn Anh nghiêng về phía khung giường, y nhanh tay đỡ cậu. Văn Anh giật mình thức giấc.
- Thường Phong huynh tỉnh rồi, có đói bụng không? Đệ đi tìm gì đó cho huynh ăn nhé!
- Văn Anh, không cần đâu...
Y chưa dứt lời thì Trình Thẩm đã đứng bên ngoài cửa, tay thẩm ấy còn cầm một tô cháo nóng hổi.
- Thẩm vào được chứ?
- Trình Thẩm, người cứ vào đi ạ! - Thường Phong nói.
- Trình thẩm, người giống như bà tiên trong truyện Lọ Lem vậy, toàn xuất hiện đúng lúc tụi con cần! - Văn Anh vui vẻ ra bưng giúp thẩm ấy tô cháo.
- Thằng bé này cứ nói những câu khó hiểu! - Trình Thẩm cười rồi quay sang Thường Phong hỏi han - Con thấy đỡ chưa, nghe con bệnh thẩm thấy lo quá!
- Cám ơn thẩm con khỏe rồi, chỉ cần được ăn cháo do thẩm nấu nhất định sẽ có thêm sức lực. Nhưng tay thẩm làm sao thế?
Thường Phong để ý một vết bỏng trên tay thẩm ấy, có vẻ như nó còn rất mới. Nghe y hỏi thẩm ấy liền lau tay vào áo rồi nói:
- Thẩm không sao! Con ráng ăn hết để mau khỏe lại nhé, thẩm phải quay về Viện trù đây!
Thẩm ấy vừa đi thì Văn Anh bưng tô cháo đến giường Thường Phong, cậu thổi nguội rồi đút cho y từng muỗng.
- Hắn bị bệnh chứ đâu có liệt!
Nghe tiếng Lý Thức cậu quay ra cửa nhìn thì đúng thật là y, Lý Thức đang đứng khoanh tay tựa vào cửa mặt y có chút bất mãn. Văn Anh quay sang vừa tiếp tục bón cháo cho biểu huynh vừa đáp trả y:
- Ngươi chắc chưa bị bệnh bao giờ, cũng chưa được ai chăm sóc nên không biết chăm sóc người bệnh là thế nào.
- Ta cảm thấy ganh tị với huynh thật đó Thường Phong - Y bình thản đáp
- Ai lại đi ganh tị với người bệnh bao giờ, ngươi rảnh quá thì phải!
- Thôi được rồi Văn Anh, ta có thể tự làm được - Thường Phong cảm thấy khó xử vì 2 người họ cứ đấu khẩu với nhau nên giành chén cháo trên tay Văn Anh tự xử, mặc dù tay y còn hơi run rẩy.
Văn Anh lườm sang Lý Thức, y khinh khỉnh nhìn cậu rồi bỏ đi đâu mất. Dạo này thay vì cứ bám lấy Văn Anh thì y cứ thoắt ẩn thoắt hiện giống như bóng ma vậy. Thường Phong vừa ăn xong thì một lát sau Trần cửu cửu và biểu tỷ đến.
- Cái phòng này làm sao thế? Lần nào ta đến đây cũng là để thăm bệnh! Hai đứa thật biết cách dọa ông già này! - Cửu cửu nói.
- Con xin lỗi nghĩa phụ, chuyện lúc sáng...
- Xin lỗi gì chứ, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, con đừng nghĩ nhiều cứ yên tâm tịnh dưỡng!
- Xong rồi? Viên ngoại không nổi giận chứ cửu cửu? - Văn Anh ngạc nhiên hỏi
- Chuyện này đúng ra thật hi hữu, lúc ta đến chỗ Lâm Viên ngoại thì gặp Tào Hán. Cậu ta có việc nên đi ngang qua đó, còn đưa cho ta một bộ sách giống y như thế. Ông ấy hoàn toàn không nhận ra đó là sách của người khác.
- Y có một bộ giống vậy à? Lạ thật! - Thường Phong ngạc nhiên
- Dù sao chuyện này cũng được giải quyết xong cả rồi! Thật tốt quá! - Văn Anh nói
- Đúng thế! Cho nên con hãy an tâm nghỉ ngơi nhé Thường Phong!
- Dạ vâng thưa nghĩa phụ!
Sau đó Trần cửu cửu giao cho Văn Anh bức thư của mẫu thân gửi cho cậu, hỏi han Thường Phong một lúc rồi quay về phòng. Văn Anh mở thư ra đọc, vẫn là những lời quan tâm động viên của mẹ cậu. Trong thư có đoạn mẫu thân hỏi cậu cần mua thêm sách gửi đến hay không. Văn Anh chợt nghĩ đến chuyện ban nãy, xâu chuỗi thêm những gì từng nhìn thấy thì có vẻ như cậu đã nghĩ oan cho người đó rồi.
- Văn Anh đệ đi đâu đấy? - Thường Phong hỏi khi thấy cận giờ ngủ rồi mà Văn Anh còn định ra ngoài.
- Đệ có chút việc đi rồi sẽ quay lại ngay thôi!
Văn Anh đến phòng của Lý Thức và Tử Kỳ, đèn trong phòng đã tắt. Cậu dự định nói vài câu với người ta nhưng thấy không tiện đành thôi.
- -----------------------------
Trong tiết học của Từ lão sư, thầy thông báo về cuộc thi giữa hai đội sẽ diễn ra sau 2 ngày nữa. Lý Thức hôm nay rất lạ, y không hề trêu ghẹo Văn Anh lấy một lần. Y cố dúi mắt vào quyển sách nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lý Thức giả vờ nghe giảng bài nhưng thi thoảng lại lén nhìn sang kẻ có gương mặt xinh hơn hoa kia, người đã từng khiến y điêu đứng. Mỗi điệu bộ của Tiết gia đều khiến tim y đau nhói. Bỗng dưng Văn Anh ném mảnh giấy đến trước mặt Lý Thức, cậu hẹn y gặp riêng sau giờ học.
+
- Sao thế có chuyện gì muốn nói với ta à? - Lý Thức thờ ơ hỏi khi vừa đến chỗ hẹn
- Dạo này thấy ngươi hơi kỳ lạ, ngươi đang có chuyện gì giấu bọn ta sao?