Văn Anh lườm y, sau đó đưa rượu lên miệng nhấp môi, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. Chợt nhớ đến sự vắng mặt của một nhân vật quen thuộc cậu bèn hỏi:
- Tên mặt lạnh đâu rồi? Y không đi cùng ngươi à?
- Ý ngươi là Tào Hán? Hắn có chút việc cần phải làm rồi.
- Vậy cậu ấy cũng là gia nhân của ngươi sao?
Văn Anh nhìn sang cậu thanh niên bên cạnh y, trông cậu ấy có hơi khờ khạo và nhút nhát. Vừa thấy Văn Anh nhìn mình cậu ta liền mỉm cười cúi chào, cậu cũng lịch sự chào lại.
- Tên cậu ấy là Đại Đầu Tử, gọi là Đại Đầu cũng được!
- Hihi, Đại Đầu, bảo sao đầu to thật đấy! - Tiểu Nặc đứng phía sau cậu phì cười.
- Tiểu Nặc, cẩn thận lời nói chứ! - Văn Anh nhanh chóng chỉnh em ấy.
- Không sao, không sao, từ lúc sinh ra đầu tôi vốn đã to như thế nên phụ mẫu mới đặt cho cái tên đó. Tôi không hề thấy phiền khi có ai nhận xét như vậy...
Đại Đầu quả thật không những lễ phép mà còn rất thật thà, Lý Thức mỉm cười thỏa mãn như thể y đã huấn luyện được một tôi tớ rất ngoan ngoãn. Văn Anh lại tiếp tục câu chuyện:
- Ta nghe nói Nam Quy Hội lần này đã giành được chiến thắng, thật tiếc vì không thể tham gia.
- Ngươi nghe ai nói? - Lý Thức chần chừ một lúc rồi tự suy đoán - Thường Phong ư?
- Đúng thế!
- Y đã kể cho ngươi nghe những gì rồi?
- Thì...chỉ nói sơ qua tình hình của mọi người, hỏi thăm vài câu...có vậy thôi!
- Chỉ vậy thôi hả? - Lý Thức bĩu môi nghi ngờ
- Ừ, cũng không có gì đặc biệt lắm!
- Vậy là y không kể với ngươi chuyện xém chút nữa đã bị người khác đổ vạ sao?
- Ngươi vừa nói gì? Đổ vạ là sao? - Văn Anh sắng sốt hỏi y,
- Ây da, đồ ăn nguội sắp hết rồi, đói chết đi được!
- Sao ngươi nói ra nửa chừng rồi lại thôi chứ? Mau nói lẹ đi ta tò mò lắm rồi! - Văn Anh đập tay lên bàn thúc giục y.
- Muốn ta kể phải có điều kiện...
- Điều kiện gì?
- Ta ở đây mấy ngày, ngươi tình nguyện làm người dẫn đường đưa ta đi đây đó chứ?
- Chuyện đó có khó gì, ngươi mau kể tiếp đi!
- Được quân tử nhất ngôn nhé, chuyện là vầy...
- ----------------------------------
Lý Thức bắt đầu kể lại cho Văn Anh nghe chuyện xảy ra cách đó mấy hôm sau khi cậu rời khỏi. Hôm đó, Trần lão sư giao cho Hạo Phi việc trông coi đồng phục mới của sĩ tử, dự là đến cuối kỳ sẽ phát cho bọn họ nhưng không ngờ nửa đêm lại có người đột nhập vào phá hoại.
Kẻ đó mặc một bộ đồ màu đen, thân thủ nhanh nhẹn và không khó khăn mấy để tìm đến nhà kho. Nhìn xung quanh không có ai liền rút trong tay áo ra một chiếc khăn thêu rồi thả xuống đất, sau đó tiến đến chỗ cất đồng phục rút kiếm đâm không ít nhát vào đó.
- Là chiếc khăn của biểu ca? Hắn muốn đổi thừa cho huynh ấy? - Văn Anh căng thẳng hỏi y
- Đúng vậy, chỉ tiếc rằng âm mưu của hắn không thể thực hiện được vì bọn ta đã sớm mai phục và âm thầm chuyển đồng phục đi nơi khác rồi.
- Vậy cửu cửu giải quyết thế nào? Bắt hắn lên quan sao?
- Haiz hắn không hề bị giải lên quan mà ngược lại còn được tiếp tục ở Tam Diện - Lý Thức tặc lưỡi lắc đầu.
- Ngươi nói thế chẳng lẽ hắn là người của Tam Diện? - Trong đầu Văn Anh bỗng hiện lên một cái tên, cậu liền chần chừ hỏi y - Chẳng nhẽ là Hạo Phi?
- Chà, ngươi thông minh như vậy chẳng trách sao luôn đứng nhất nhì trong lớp.
- Rốt cuộc động cơ của hắn là gì? Sao lại muốn đổi thừa cho Thường Phong chứ?
- Còn có thể là gì ngoài hai từ "Đố Kỵ" chứ. Bình thường biểu ca ngươi luôn được Trần lão sư tin tưởng giao việc hệ trọng, hắn thấy mình không thể nào bằng y nên muốn dùng cách đó để hạ bệ đối thủ.
- Quả thật lòng người khó đoán, nhưng sao các người biết mà gài bẫy hắn vậy?
- Ngươi quên rồi sao? Một hôm trước khi về ngươi đã nói với Thường Phong việc Hạo Phi đến phòng tìm y. Hơn nữa trước đó Tào Hán đã điều tra ra manh mối hắn đã từng gây chuyện bất lợi đối với Thường Phong rồi, thế nên bọn ta tùy cơ ứng biến chờ hắn tự rơi vào bẫy.
- Đừng nói với ta chính là cái lần làm hỏng sách đấy nhé!!!
Lý Thức làm vẻ mặt đầy ngưỡng mộ vỗ tay 3 cái khen ngợi sự thông minh của cậu, tuy nhiên y lại không kể cho Văn Anh nghe chi tiết đoạn sau. Hôm đó, sau khi Hạo Phi bị bắt tại trận, trước mặt Trần lão sư và Diệp lão sư, Tào Hán đã tra hỏi y:
- Có phải ngươi chính là người gửi thư nặc danh cho Trần lão sư?
- Trần lão sư, sư phụ xin các người hãy tin con. Con đã sai vì ganh tị với Thường Phong huynh, nhưng con hoàn toàn không làm ra chuyện như thế.
- Ngươi có biết chuyện gã chở củi bị giết trong rừng chứ? Sao hôm đó ngươi lại nói với ta Thường Phong là người bắn cung giỏi nhất? Lẽ nào ngươi cũng có ý đổ tội cho y? - Lý Thức hỏi hắn
- Không đúng! Có trời đất chứng giám, ta không hề biết chuyện hắn bị giết. Ta to gan cỡ nào cũng không thể vì ghét huynh ấy mà giết người được...
Trần lão sư đăm chiêu vuốt râu, ông vẫn còn bán tín bán nghi, hẳn là cũng đang rất khó xử.
- Chuyện này không thể bỏ qua như vậy! - Diệp lão sư nói
Đến lúc này Hạo Phi đã tái cả mặt, y không ngờ sự ích kỷ của mình lại vô tình đẩy bản thân dính vào những sự kiện động trời như vậy. Y liền vội vàng chạy đến chỗ Thường Phong quỳ xuống xin tha thứ:
- Thường Phong huynh, đệ sai rồi, đệ trẻ người non dạ không suy nghĩ thấu đáo. Huynh hãy tin đệ, đệ không gửi thư cũng không giết người, làm ơn hãy nói với lão sư tin đệ 1 lần này đi...
- Nghĩa phụ, con nghĩ tính cách của Hạo Phi không thể nào giết hại người vô tội được. Chúng ta vẫn nên cho đệ ấy một cơ hội, như vậy người cũng dễ ăn nói với Lưu lão sư.
Trần lão sư gật gù, Hạo Phi cũng không ngớt lời cảm tạ và hứa không gây ra chuyện tương tự nữa, cứ thế mà hắn được ở lại.
- ----------------------------------------
Lý Thức nói tiếp:
- Cuối cùng Thường Phong nói đỡ giúp Hạo Phi, chính vì thế nên Trần lão sư mới mềm lòng tha cho hắn.
- Biểu ca thật là...huynh ấy lương thiện như thế thảo nào toàn chuốc thiệt thòi về mình- Văn Anh thở dài cảm thán.
- Ngươi sao thế? Xót dùm y à? - Lý Thức khoanh tay chau mày nói, giọng điệu pha chút hờn dỗi - Lòng đố kỵ của ta cũng bắt đầu trỗi dậy rồi đấy!
- Ngươi muốn giống như Hạo Phi à?
- Hứ, ta không đời nào làm chuyện hèn hạ như hắn, nam nhi đại trượng phu thì phải dùng sức mạnh mà giải quyết.
- Sức mạnh? Đó là cách giải quyết của mấy tên lưu manh, đại trượng phu gì chứ!
Lý Thức nghe cậu nói xong liền cười khoái chí tiếp tục rót thêm rượu vào ly. Đại Đầu đứng đấy nghe câu chuyện của bọn họ thì đần cả mặt ra chẳng hiểu gì tất, càng chẳng để ý Tiểu Nặc đã lân la tới cạnh mình tự lúc nào. Y giật mình vì bị Tiểu Nặc huých cho một cái, em ấy to nhỏ thì thầm:
- Này, ngươi theo Lý công tử đã lâu chưa?
- Cũng gần 1 năm rồi... - Cậu ta e dè đáp
- Thế trước đó ngươi làm gì?
- Ta làm nô dịch ở phủ khác...
- Ngươi có vẻ rất kiệm lời nhỉ!
- Ta...ta từ nhỏ được dạy dỗ rất nghiêm khắc, cái gì nên nói thì nói sơ sẩy một chút là rơi đầu như chơi....
- Hả, đáng sợ như vậy sao? Gia nhân thì cũng là con người mà, sao bọn họ khắc nghiệt với ngươi thế?
- Tóm lại chúng ta không giống nhau đâu!
- Thì cũng là phận tôi tớ như nhau thôi có gì mà khác! À hay chúng ta làm quen nhé, tên ta là Tiểu Nặc.
- Ta biết rồi, vừa nãy thiếu gia cậu đã nói còn gì!
- Thật nhạt nhẽo! - Tiểu Nặc bĩu môi quay đi vì tuột hứng.
- Tiểu Nặc à, chúng ta về thôi! - Vản Anh uống hết chung rượu liền đứng dậy bảo Tiểu Nặc.
- Sao gấp gáp thế còn sớm mà? - Nghe Văn Anh bảo đi về Lý Thức liền khẩn trương hỏi.
- Bọn ta không thể đi ra ngoài lâu được!
- Nè nè, ban nãy vừa hứa dẫn ta đi thăm thú, không phải ngươi định nuốt lời đó chứ? - Lý Thức chạy đến nắm tay Văn Anh lại.
- Không phải nuốt lời, chỉ là lúc này không tiện - Cậu gạt tay y ra
- Nếu thế ta cũng về! Đại Đầu tính tiền đi!
Nghe Lý Thức nói, Đại Đầu vội vàng chạy đi tìm bà chủ để thanh toán. Văn Anh và Tiểu Nặc vừa đi ra được 1 lúc em ấy đã khều cậu mà nói:
- Thiếu gia hình như bọn họ đi theo mình thì phải!
Văn Anh giật mình ngoảnh lại, đúng thật là 2 người ấy đang ở phía sau, cậu vội kéo Tiểu Nặc đi nhanh hơn. Thế nhưng cứ đi được một đoạn thì 2 người kia lại bám theo một đoạn, Văn Anh cảm thấy bực mình liền đứng lại hỏi:
- Đi theo bọn ta làm gì?
- Ai nói ta đi theo ngươi, ta đang về chỗ của mình cơ mà! - Y điềm tĩnh nói