Tâm Độc

Chương 166



Chuyển ngữ: ToruD / Beta: Andrew Pastel

Tâm độc

36.

Bên này tôi cũng nhận được tin tức là ngày 29 tháng 12.” Liễu Chí Tần ném lọ thuốc nhỏ mắt, lông mi ươn ướt, đáy mắt vương lại bóng tối âm trầm, “Bọn chúng có bốn mục tiêu: trung tâm phân phối du lịch Thành Nam, công viên vui chơi Thu Sơn, trung tâm thương mại Hoằng Nganh ở khu Lạc An, còn có bệnh viện nhân dân số 6.”

“Đều là những nơi đông người.” Hoa Sùng nhíu mày nhìn chằm chằm vào bản ghi chép trêи máy tính, “Hơn nữa công viên vui chơi Thu Sơn và bệnh viện số 6 có rất nhiều trẻ con và bệnh nhân, nếu bị tập kϊƈɦ, sẽ xảy ra thương vong nghiêm trọng.”

“Quá tàn nhẫn!” Nhạc Nhiên mới vừa đi tuần tra về, trang phục tác chiến mặc trêи người còn chưa kịp cởi, một tay cầm súng, tay kia xách bịch bánh gối, “Ra tay với trẻ nhỏ và người bệnh là đang định làm gì vậy chứ?”

“Không cần phải suy xét tới cách tư duy lẫn nhân tính của bọn khủng bố, nó chẳng có ý nghĩa gì đâu, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Thẩm Tầm nhận lấy bánh gối từ trong tay Nhạc Nhiên, vỗ vỗ vào thắt lưng cậu, “Đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Em không sợ mệt, muốn nghe mọi người phân tích một chút, cũng có thể làm công tác chuẩn bị sớm luôn.” Nhạc Nhiên lôi ghế tới, tách chân ra ngồi xuống, hai cánh tay khoác lên lưng ghế dựa, “Anh Chí Tần à, bọn chúng tính tập kϊƈɦ cả bốn địa điểm cùng một lần luôn, hay là chỉ chọn một? Hoặc là tập kϊƈɦ vào các khung thời gian khác nhau?”

Liễu Chí Tần lắc đầu: “Trước mắt với lượng thông tin anh đang nắm giữ, tạm thời không thể phán đoán được. Đội trưởng Thẩm, bên anh…”

Thẩm Tầm đang đeo tai nghe bluetooth, nghe vậy giơ tay ra hiệu, ý bảo chờ một chút.

Thật ra mặc kệ chuyện có thể phán đoán hay không, cả bốn nơi này đều phải phái nhiều người đến quan sát.” Hoa Sùng xoa trán, “Còn nữa, những nơi có số lượng người đông cũng không thể sơ sẩy. Bọn phần tử khủng bố là một đám liều mạng, việc tập kϊƈɦ có thể là một kiểu hình thức mang tính chất tự sát. Một khi bọn chúng phát hiện không thể ra tay với bốn nơi này, có khi chúng sẽ chọn ngẫu nhiên mục tiêu để tấn công nữa.”

“Nói cách khác, làm như nào cũng không thể để sơ sẩy được.” Nhạc Nhiên nhíu mày, “Tổ trưởng Hoa à, hiện tại chúng ta không đủ nhân lực để làm như vậy được đâu. Nhóm của anh Chiêu Phàm đã ra ngoài tuần tra, nhóm đặc nhiệm đã làm việc quá tải rồi. Em thì chẳng sao hết, dù sao em vẫn còn dư nhiều sinh lực lắm, anh Tầm cũng có thể, nhưng anh em đã phàn nàn việc nội bộ xảy ra mâu thuẫn rồi.”

“Chỉ có thể cố chịu thôi, không có cách nào khác.” Hoa Sùng nói, “Lạc Thành chưa từng xảy ra vấn đề an toàn nghiêm trọng tới mức như này, đặc nhiệm buộc phải ở đầu tuyền tuyến. Chỉ có điều chuyện không đủ nhân lực…”

“Xem ra phải tìm sự hỗ trợ từ bên quân đội.” Liễu Chí Tần nói xong lại liếc mắt nhìn Thẩm Tầm một cái, “Nếu không có sự hỗ trợ của bên quân đội của tỉnh, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”

Lúc này, Thẩm Tầm nói xong điện thoại, tháo bluetooth xuống đặt sang một bên, “Cậu ta nói, trung tâm phân phối du lịch Thành Nam có thể chỉ là tung hỏa mù, nơi có khả năng bị tập kϊƈɦ cao nhất là trung tâm thương mại Hoằng Ngạn.”

“Cậu ta” là ai, trong lòng những người ngồi đây đều biết rất rõ.

“Thật ra cho dù không phân tích sâu hơn cũng đã có thể loại trừ trung tâm phân phối du lịch.” Thẩm Tầm nói: “Tuy rằng bến xe lẫn nhà ga là nơi có số lượng người đông đúc nhất nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc lực lượng cảnh sát cũng sẽ dồi dào nhất. Hơn nữa hiện tại sắp cuối năm rồi, nhân viên thi hành nhiệm phụ đều là cảnh sát chuyên vũ lực, có rất nhiều xe chiến đấu bộ binh, khó có thể triển khai tập kϊƈɦ.Nhưng ba địa điểm kia lại không giống như thế, lực lượng bảo an không nhiều như vậy, cũng không chuyên nghiệp. Đúng rồi, khu công viên vui chơi Thu Sơn và khu trung tâm thương mại Hoằng Ngạn có tổ chức hoạt động ăn mừng ngay lúc vừa bước sang năm mới đấy.”

Hoa Sùng kiểm tra lịch, “Đêm Giáng Sinh và lễ Giáng Sinh của năm nay rơi vào giữa tuần, ngày 29 vừa mới là thứ Sáu. Nếu không tính ngày nghỉ thì ngày này hẳn là náo nhiệt nhất.”

“Cho nên bọn chúng chọn ngày này.” Liễu Chí Tần lấy ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay rồi vân vê nó, “Ngày 30, 31 là ngày nghỉ, ngày 29 là thứ Sáu rơi vào ngày làm việc trong tuần. Bọn chúng biết, chắc chắc cả ba ngày là ngày 30, 31 và mồng 1 cảnh sát sẽ nâng cao canh gác an toàn ở mức cao nhất, ngày 29 sẽ là ngày tương đối lỏng lẻo.”

“Đúng vậy.” Thẩm Tầm gật đầu, “Tuy ngày 29 không phải là ngày nghỉ chính thức nhưng mà có rất nhiều người đã xin nghỉ phép từ sớm, không đi làm không đi học. Tối ngày 29, trung tâm thương mại Hoằng Ngạn tổ chức buôn bán suốt đêm, khu công viên vui chơi Thu Sơn mở cửa vào buổi chiều, buổi tối còn có tiệc pháo hoa.”

Bỗng nhiên Hoa Sùng không rét mà run.

Phần tử khủng bố vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt, lựa chọn ngày 29 để tiến hành cuộc tấn công khủng bố quả là đã có sự chuẩn bị kỹ càng từ trước. Nếu họ không lấy được tin tình báo trước, hậu quả quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Thử nghĩ mà xem, ngày 29 người đi khu công viên vui chơi Thu Sơn và trung tâm thương mại Hoằng Ngạn đều là những người nào chứ?

Cha mẹ nghỉ phép đưa con cái đi ăn Tết, những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, các cặp đôi yêu nhau muốn cùng nhau xem pháo hoa, công nhân viên chức vất vả một năm muốn mua một cái áo bành tô để thưởng cho bản thân, con cái đưa cha mẹ già cả đã hy sinh một đời lo lắng đi ăn một bữa ăn gia đình đoàn tụ ở một nhà hàng sa hoa…

Họ dùng hai tay tích góp từng chút hạnh phúc giản đơn, lại bị ác ma điên cuồng phá tan thành từng mảnh.

Địa ngục nhân gian, máu chảy thành sông.

Từng cơn giá lạnh ầm ĩ dâng lên trong lồng ngực tựa như thủy triều, Hoa Sùng hít sâu một hơi, trấn định nó lại, bắt đầu sắp xếp việc canh gác, “Hiện tại chỉ không rõ bọn chúng sẽ sử dụng phương thức gì để tập kϊƈɦ, chỉ có điều theo tôi đoán, khả năng cao nhất chính là đặt bom. Trong thời gian này tăng mạnh mức độ tuần tra ở khu công viên vui chơi Thu Sơn, sắp xếp chuyên gia gỡ bom luôn phải giữ trạng thái sẵn sàng mọi lúc mọi nơi.”

“Tôi nghĩ bọn chúng có thể sẽ không đặt bom sớm.” Thẩm Tầm nói, “Chuyện này rất khó, trừ phi bên trong có con tốt thí mạng.”

Hoa Sùng nghĩ nghĩ, gật đầu, “Lúc tôi còn ở Toa Thành, thấy rõ thật ra khả năng cao nhất là bom người. Phần tử khủng bố chỉ coi mạng người là cỏ rác, rất nhiều người đảm nhiệm trở thành bom người, đã được huấn luyện, bị tẩy não. Để đối phó được bọn chúng, cần phải có nhiều tay súng bắn tỉa tập kϊƈɦ ở đây.”

“Nhưng giết chúng có thể không có hiệu quả.” Thẩm Tầm nói: “Kíp nổ tự động hoặc là kíp nổ cầm tay, ở một nơi có lượng người qua lại dày đặc như vậy, vẫn sẽ tạo thành thương vong nghiêm trọng.”

“Ý cậu là ngày 29 cũng phải hạn chế việc người dân đi khu công viên vui chơi Thu Sơn?” Hoa Sùng xoa xoa thái dương, “Chuyện này quá khó.”

“Ít nhất có thể thông qua việc kiểm soát phương tiện giao thông công cộng mà giảm bớt số người.” Thẩm Tầm nói: “Cái này tôi có thể sắp xếp.”

Nhạc Nhiên nhấc tay, “Em cũng có thể giúp đỡ.”

Hoa Sùng nhìn hai người họ cười cười, “Được. Còn một chuyện cũng cần làm phiền tới hai người nữa.”

Thẩm Tầm lắc đầu, “Đừng bảo “phiền” gì cả, hiện tại chúng ta đang là quan hệ hợp tác, không tồn tại chuyện ai “làm phiền” ai cả.”

Nếu Thẩm Tần đã tỏ thái độ như thế, Hoa Sùng cũng không khách khí thêm, “Lực lượng cảnh sát do bên cục thành phố và phòng tỉnh điều động có hạn, chỉ mong bên quân khu tỉnh xuất lực thêm.”

“Chuyện này không thành vấn đề.” Thẩm Tầm nói: “Tôi đi sắp xếp ngay đây.”

Nhạc Nhiên duỗi thắt lưng, ôm lấy bịch bánh gối chỉ còn hơi âm ấm, “Còn chưa tới 10 ngày, nói gì cũng phải ngăn cản được vụ tập kϊƈɦ khủng bố, một lưới bắt hết mấy kẻ điên kia luôn!”

Trần Tranh tạm thời bị cách chức, bầu không khí ở đội trinh sát hình sự không thể so được với bên đội đặc nhiệm được. Hoa Sùng vừa trở về tổ trọng án chuẩn bị lập tổ thì nhận ra bầu không khí vô cùng áp lực.

Thật ra người ở lại văn phòng rất ít, phần lớn thành viên đều đã được cử đi làm việc khác cả rồi. Văn phòng trống rỗng, chỉ có vài thành viên bất an nhìn anh.

“Đội trưởng Trần sao rồi?” Khúc Trị làm việc mấy ngày liền, từ cảm nhẹ biến thành cảm cúm nặng luôn, cả người không chút tinh thần, đuôi mắt hơi rũ, giọng nói vốn đã khàn, cách một lớp khẩu trang lại càng thêm ồm ồm.

Nhắc tới Trần Tranh, lòng Hoa Sùng cũng trầm xuống.

Trần Tranh giống với Thẩm Tầm, đều là người có gia thế cả, chuyện tiết lộ bí mật với Hàn Cừ có thể lớn cũng có thể nhỏ, nên xử lí như thế nào, đó lại là chuyện của cấp trêи.

Chỉ có điều hiện tại Hàn Cừ đang lẩn trốn, nhóm khủng bố chưa có ai bị sa lưới, hơn nữa trước đó đã gây ra vụ án lớn ở tại tiểu khu Ngô Đồng ở Lạc Thành rồi, đợt tập kϊƈɦ sắp tới cũng vô cùng cấp bách.

Hết thảy đều là nhân tố bất lợi.

Nếu có thể thành công tóm được Hàn Cừ, ngăn cản được cuộc tập kϊƈɦ khủng bố, chuyện của Trần Tranh hơn nửa là có thể từ chuyện lớn hóa thành việc nhỏ, việc nhỏ biến thành không có gì.

Nếu không thể ngăn cản được cuộc tập kϊƈɦ khủng bố, vậy…

Hoa Sùng nặng nề thở dài, cảm thấy ngón tay đã lạnh ngắt.

Huống chi Trần Tranh còn phải chịu sự dày vò nội tâm, việc Hàn Cừ lừa gạt có thể trở thành một cái gai cắm mãi trong lòng anh ta không thể nhổ.

Gia đình Trần Tranh có quyền có thế, nhưng công tác nhiều năm, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, hoàn toàn dựa vào bản thân, rất ít dựa vào gia đình. Mấy năm nay luôn ở trong đội trinh sát hình sự là vì thích làm ở đây, cũng vui vẻ gánh vác phần trách nhiệm này.

Nhưng hiện tại, việc bạn bè phản bội tựa như một con dao rỉ sắt, đâm anh máu tươi đầm đìa.

Con người có kiên cường tới đâu, cũng sẽ đau.

Nhớ lại ánh mắt tự giễu “trợ thủ cho quỷ” của Trần tranh, Hoa Sùng đã khó chịu tới mức mím môi lại.

Khúc Trị kéo kéo khẩu trang, xoay người ho khan, tiều tụy vô cùng, “Chúng ta không có cách nào để giúp anh ấy sao? Đội trưởng Trần… đội trưởng Trần mấy năm đã làm tròn trách nhiệm ở đội trinh sát hình sự rồi.”

Hoa Sùng cố gắng hồi phục tâm trạng, trầm giọng nói: “Hiện tại chuyện mà chúng ta có thể làm, chính là toàn lực bảo đảm an toàn cho Lạc Thành, tránh cho thương vong lại xuất hiện.”

Khúc Trị cúi đầu, trầm mặc vài giây, “Đội trưởng Tiếu, anh ấy… Thật xin lỗi, lúc ấy tôi còn tưởng anh ấy…”

Hoa Sùng vỗ vỗ đầu vai của Khúc Trị, không định cố ý nói gì để trấn an cả, chỉ nói: “Tiếu Thành Tâm nếu còn sống, chúng ta chắc chắn sẽ cứu anh ấy trở về.”

Khúc Trị che mắt, xoa xoa, “Mẹ nó, tôi còn đoán đội trưởng Tiếu có vấn đề! Anh ấy sống chết chưa biết, đồng nghiệp còn nghi ngờ anh ấy, anh nói xem anh ấy nếu biết, sẽ thất vọng và đau khổ biết bao!”

“Đừng nghĩ tới nữa.” Hoa Sùng nói, “Bao lâu rồi cậu chưa ngủ đủ giấc vậy hả? Chống đỡ không nổi thì phải đi ngơi một chút chứ, chuẩn bị còn một trận đánh lớn cần phải đánh đấy.”

Khúc Trị gật gật đầu, mới vừa quay người đi, lại xoay người về, “Anh Hoa, giờ đội trưởng Trần đang gặp chuyện không may, đội trinh sát hình sự phải dựa vào anh cả, anh cũng không thể sụp đổ được.”

Hoa Sùng nhếch khóe môi, nụ cười có hơi nặng nề, “Tôi biết.”

Thẩm Tầm đúng hẹn mời cảnh sát vũ lực của quân khu tỉnh tới, Chiêu Phàm nhanh chóng đưa đội đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang tiến hành tạo đội hình, phái tới các trung tâm và các góc của thành phố.

Đa số thời gian của Liễu Chí tần đều phải ở tổ trinh sát kỹ thuật, theo dõi mạng botnet với “viện trợ bên ngoài” ở xa thủ đô, nghiệm chứng nhiều lần, phân tích luồng thông tin bị cướp. Còn Hoa Sùng thì phải chạy đi chạy về giữa đội trinh sát hình sự và đội đặc nhiệm, thỉnh thoảng bỏ ra vài phút tự mình chạy tới tổ trinh sát kĩ thuật đưa cho Liễu Chí Tần một ly cà phê nóng.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Liễu Chí Tần đã giăng đầy tơ máu dày đặc. Hoa Sùng đau lòng lắm, nhưng cũng không thể giống như khuyên Khúc Trị mà nói cậu đi nghỉ ngơi được.

Cậu không thể nghỉ ngơi.

Liễu Chí Tần ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải tầm mắt của Hoa Sùng, trở nên ôn nhu.

Hoa Sùng nhìn thẳng vào mắt cậu một lát, kéo tay cậu tới, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi ấm áp chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh, trong nháy mắt máu trong thân thể không an phận sôi trào lên.

Hầu kết Liễu Chí Tần co rút, “Tổ trưởng Hoa.”

Trong phòng không có người nào khác, tay được Hoa Sùng vân vê ngón tay vừa được mình hôn, mở năm ngón tay chậm rãi đan chặt vào 5 ngón tay của người kia, tay kia thì nâng cằm Liễu Chí Tần, cúi người hôn xuống.

Liễu Chí Tần nhắm mắt lại, dùng một tay ghìm gáy của Hoa Sùng khiến nụ hôn bất chợt ấy càng sâu hơn.”Tối nay tôi phải đi trực ban bên đội đặc nhiệm, không về đâu.” Hoa Sùng tựa vào bên cạnh bàn, ngón tay lơ đãng lướt qua bên môi ướt át.

Liễu Chí Tần say mê nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Cực khổ quá.”

“Ai mà không vất vả đâu?” Hoa Sùng cười, “Em ngồi ở đây không vất vả à? Để anh xem xem, em có làm việc tới mức bị rụng tóc luôn rồi không.”

Liễu Chí Tần theo bản năng sờ sờ đỉnh đầu, “Không tới mức đó đâu nhỉ?”

“Để anh kiểm tra xem.” Hoa Sùng nói xong tới gần, hai tay xoa lung tung trêи đầu Liễu Chí tần.

Liễu Chí Tần bất đắc dĩ, “Nhẹ tay chút không lại rớt thật đó.”

“Hửm?” Hoa Sùng ra vẻ kinh ngạc, “Em lén anh đội tóc giả hả?”

Liễu Chí Tần: “…”

Hoa Sùng cười, còn túm một mớ tóc kéo nhẹ, “Hóa ra không phải tóc giả này. Anh nói rồi, đầu đinh như này sao có thể là tóc giả được.”

“Vậy anh cũng đi cắt tóc đầu đinh đi?” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng thu tay lại, tiếp tục ra vẻ mặc kệ, “Kiểu tóc hiện tại của anh rất ổn.”

“Lúc trước anh cũng cắt đầu đinh.” Liễu Chí Tần nhớ lại, “Lúc đó trông cũng đẹp mà, từ phía sau nhìn giống như một cục tròn tròn, lúc ấy em đã…”

“Một cục tròn tròn?” Hoa Sùng ngắt lời, “Hình dung kiểu gì thế?”

“Aiii, em đã nói xong đâu.” Liễu Chí Tần nheo mắt lại, “Lúc ấy em nghĩ, cái đầu tròn như vậy, nếu có cơ hội sờ sờ thì thật tốt quá.”

Hoa Sùng: “Ha.”

“Có thể có hơi đâm vào tay, sẽ hơi ngưa ngứa.” Liễu Chí Tần nói: “Chỉ có điều khi đó ngay cả tới gần anh em cũng không có cơ hội, chứ đừng nói tới việc sờ cái đầu đinh của anh. Lòng bàn tay không ngứa ngáy được cho nên trong lòng ngứa ngáy chịu không nổi.”

Trái tim Hoa Sùng tựa như có một dòng điện chạy qua.

Liễu Chí Tần trước mắt anh sớm đã không còn là một đứa nhóc ở trường quân đội mang trêи người tính tình trẻ con cùng nhiệt huyết sôi trào nữa, cậu đã thành thục, giấu cường thế trong sự dịu dàng, thỉnh thoảng mới để lộ một lần.

Hoa Sùng đột nhiên rất muốn trở về ngày trước, hôn cậu bạn trai nhỏ của anh, để cho cậu có thể sờ sờ mái tóc đầu đinh của mình.

“Bây giờ cũng rất đẹp trai.” Liễu Chí Tần lại nói, “Vẫn là đừng cắt, mùa đông rồi, cắt ngắn vậy thì lạnh lắm, có khi tệ tới mức còn phải đội mũ len giống Nhạc Nhiên nữa.”

“Ý em lài, giờ đã là mùa đông rồi, đầu em bị lạnh.” Hoa Sùng nói: “Vòi anh mua cho em một cái mũ len đấy à?”

Liễu Chí Tần cong đuôi mắt, “Nếu anh nguyện ý.”

“Cái tên này, có chuyện gì không thể nói thẳng được à?” Hoa Sùng giả vờ giận.

“Nói thẳng chỉ nói được ít nhất vài câu.” Liễu Chí Tần cầm lấy tay anh chơi đùa các ngón tay, “Em muốn nói nhiều thêm vài câu khác cùng anh nữa.”

Trái tim trong ngực Hoa Sùng mềm nhũn tới mức không nhìn ra được hình dạng gì nữa, nhìn nhìn đồng hồ: “Anh phải đi rồi.”

Liễu Chí Tần cũng có chừng mực, buông tay anh ra, “Vâng, chú ý an toàn.”

Rời khỏi tổ trinh sát kĩ thuật, Hoa Sùng tựa người lên tường trì hoãn vài giây, rồi mới xoa xoa mặt, bước nhanh xuống lầu.

Liễu Chí Tần chính là hậu thuẫn tin cậy nhất của anh, cũng là áo giáp mà anh hài lòng nhất.

Lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, phố lớn ngõ nhỏ ở Lạc Thành đã giăng đèn kết hoa, không giác gì ngày Tết cả.

Nhưng không giống với năm trước, năm nay ở Lạc Thành có nhiều đặc nhiệm hơn, thậm chí còn có thể thấy không ít người mặc áo màu xanh của cảnh sát vũ trang mà người người mê mẩn. Xe bọc thép trước đây chỉ xuất hiện ở nhà ga giờ đây còn có cả ở trường học. Gần bệnh viện, nhà ga và ở các cửa hàng còn có thể thường xuyên thấy cảnh sát mang theo súng. Cảnh sát vũ lực lộ diện không nhiều lắm nhưng nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện, trong đám người trêи xe buýt có lẫn lộn người của bên quân đội, luôn sẵn sàng nhận lệnh.

An ninh được nâng cấp vẫn không khiến cho người dân an tâm nổi, ngược lại lại khuếch trương một loại căng thẳng khác, người đi trêи đường so với năm ngoái ít đi hẳn: đây cũng là dự tính mà Hoa Sùng và Thẩm Tầm đã lường trước, cũng không thể tránh khỏi.

Hoa Sùng thay trang phục đặc nhiệm mặc chưa bao lâu, từ xe cảnh sát đi xuống, theo bản năng sờ sờ cây súng dắt bên thắt lưng.

Đêm đã muộn dần, xe điện ngầm đã dừng chạy, cửa hàng đóng cửa nhưng trung tâm thương mại Hoằng Ngạn vẫn đèn đóm rực rỡ, giống như một tòa thành lấp lánh.

Phần lớn người đi mua sắm đã ra về, nhân viên cửa hàng còn đang bận rộn. Bởi vì không lâu sau đó, nơi này sẽ bán suốt cả đêm, mở một buổi ăn chơi cuối năm hết sức hoành tráng.

Hoa Sùng đi vài bước giữa không gian trống trải, chào hỏi một vài đặc nhiệm, hé miệng ra, thở ra một làn sương trắng.

Lạc Thành không có tuyết rơi nhưng vào mùa đông nhiệt độ không khí rất thấp, nhất là vào buổi tối, lại có gió lạnh cắt gia cắt thịt, đứng đợi lâu bên ngoài sẽ chịu không nổi.

Hoa Sùng vừa kéo kéo cái khăn quàng cổ được phân phát, vừa nghe các tiểu đội báo cáo vừa tuần tra chung quanh.

Loại nhiệm vụ này ngày trước lúc còn ở đội đặc nhiệm thường xuyên thực hiện, sau khi đến đội hình sự thì đa số chỉ tiếp xúc với các vụ ác giết người vô nhân đạo. Lần này lại cùng cảnh sát đặc nhiệm hợp tác với lực lượng vũ trang, thật sự không cảm thấy xa lạ mấy.

Rạng sáng, thành phố càng trở nên tĩnh lặng. Hoa Sùng xoa xoa tay đã đông lạnh tới mức tê tê, hà hơi một cái, che mặt, đi về phía xe cảnh sát.

Không ngờ vừa mới quay người đã bị ai đó gọi lại.

Âm thanh đó rất quen thuộc, quen thuộc tới nỗi anh không kịp phản ứng ngay.

Liễu Chí Tần đứng cách đó không xa, hăng hái đưa thức uống trong tay lên, tươi cười hòa vào trong bóng đêm.

“Sao em lại tới đây?” Con ngươi Hoa Sùng hơi giãn ra, dưới đáy mắt sáng rỡ ánh đèn neon.

“Đội trưởng Thẩm đuổi em ra ngoài.” Liễu Chí Tần đặt ly nước nóng vào tay Hoa Sùng, “Nói giờ em là trợ thủ của anh, không nên tiếp tục tự cho mình là chuyên gia tin tức, phải buông tay để người khác còn có việc làm.”

Hoa Sùng nhận lấy ly nước nóng, bàn tay lạnh lẽo tạm thời được sưởi ấm.

“Tin tức trọng yếu sắp lấy được rồi, hiện tại quả thật có thể tạm thời nghỉ một chút.” Liễu Chí Tần nói xong vương ngón trỏ, chạm vào chóp mũi của Hoa Sùng.

Hoa Sùng không trốn, uống một ngụm đồ uống nóng, là chocolate sữa, có lẽ là thêm chocolate, ngọt tới mức hơi ngấy, “Làm chi đó?”

“Chóp mũi anh lạnh tới mức đỏ bừng rồi.” Liễu Chí Tần nói.

“Vậy à?” Hoa Sùng nói, “Không cảm giác được luôn.”

Hai người cùng nhau đi về phía xe cảnh sát. Liễu Chí Tần nhìn về phía một chỗ cao tầng, nhẹ giọng nói: “Bên kia có tay súng bắn tỉa à?”

“Nhìn ra được hả?”

“Bằng cảm giác thôi.”

Hoa Sùng rất nhanh uống ly chocolate sữa chỉ còn lại một nửa, bị ngấy tới mức phải nhấp nhấp môi.

“Ngọt quá à?” Liễu Chí Tần hỏi.

“Có một chút.” Hoa Sùng không muốn uống nữa nhưng lại luyến tiếc.

“Đưa cho em.” Liễu Chí Tần nói: “Để em uống nốt.”

Hoa Sùng nhìn nhìn ống hút, phát hiện phía trêи bị mình cắn dẹp, cũng may không có dấu răng.

Trong mấy phút do dự ấy, Liễu Chí Tần đã cầm lấy ly, vài ngụm là đã uống hết số chocolate sữa còn lại rồi.

“Rất ngọt.” Liễu Chí Tần nói: “Ngán.”

Hoa Sùng cười, “Còn không phải do em cho thêm chocolate vào à.”

“Em sợ chưa đủ đậm.” Liễu Chí Tầm vứt ly giấy vào thùng rác, cầm tay Hoa Sùng kiểm tra nhiệt độ, “Cuối cùng cũng ấm lên rồi.”

Nơi này không thể so với phòng cảnh sát của đội trinh sát hình sự được, Hoa Sùng rất nhanh đã rút tay về, Liễu Chí Tần Cũng đút hai tay vào túi áo bành tô.

Cách đó không xa cảnh sát vũ lực đang tiến hành luyện tập ứng đối với tình huống khẩn cấp, tiếng bước chân đều nhịp, ở giữa đêm tối lạnh giá càng vang dội hơn.

Hoa Sùng nhìn một lát, bỗng nhiên thở dài.

“Vẫn rất lo lắng à?” Liễu Chí Tần hỏi.

Hoa Sùng “ừm” một tiếng, “Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ, dù cho chúng ta có cẩn thận thế nào đi nữa, có thể cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi việc thương vong. Nhưng nếu xuất kϊƈɦ sớm, trong tình huống chuẩn bị chưa kĩ càng, có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, tự làm lộn xộn trận tuyến đầu. Còn có, chúng ta hiện tại đã gia tăng mức độ bảo an của trung tâm thương mại Hoằng Ngạn, có khi nào đến lúc đó bọn chúng thay đổi kế hoạch, tập kϊƈɦ nơi khác thì sao?”

“Nếu thực sự là vậy, em sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức tình báo.” Liễu Chí Tần nói.

Hoa Sùng im lặng vài giây, vẫn có chút bất an, “Vậy thì tốt rồi.”

“Anh thật sự không dự tính gì cả à?” Liên Phong sắc mặt âm trầm.

“Trò hay sẽ mở màn ngay thôi.” Hàn Cừ nói: “Tôi đã mua vé rồi, tôi có quyền ở lại.”

Liên Phong thở dài.

“Cậu than thở tức giận cái gì?” Hàn Cừ cười lạnh, “Bọn chúng đã mắc câu rồi, cậu còn lo lắng cái gì nữa? Liên Phong, trận đọ sức này dù sao cũng là chúng ta thắng, bọn họ không hề có phần thắng.”