Tâm Duyệt

Chương 34: -Quốc Sư của Lục Ngạn



*TÂM DUYỆT

*34

...

* Lục Ngạn Quốc.


Vu Linh khám xét một hồi, lắc đầu nói

"Người bị mất máu quá nhiều, sẽ không qua khỏi đêm nay"

"Có phải là ngươi chưa khám kĩ không?" - Hàn Diệp nắm chặt tay. Hàn Khí từ hắn lan rộng đến mức Vu Linh tự ôm lấy người run lẩy bẩy.

"Vương Tử. Người bình tĩnh. Đừng giận a~. Nhiệt độ của hắn đã thấp lắm rồi, không chịu được lạnh nữa đâu"

"Cơ Phát không chịu được nhưng ngươi thì chịu được phải không?" - Hàn Diệp túm cổ áo Vu Linh, hơi lạnh hóa thành lớp băng mỏng lướt trên cổ gã.

"Người buông tay. Ta biết, ta biết có người có thể cứu"

"Còn không mau đưa ta đến đó"

...

Nơi Vu Linh đưa bọn họ đến là một hang động nằm sâu trong rừng rậm.

Bên trong hang động tăm tối, có hàng trăm ánh mắt màu hổ phách sáng trưng dõi theo từng bước chân của họ. Cả tiếng gầm gừ đe dọa kẻ lạ xâm nhập lãnh thổ.

"Ta không đọc được ý nghĩ của bọn chúng?" - Hàn Diệp hoang mang.

"Vương Tử, người chỉ điều khiển được muông thú, những loài có lông hoặc da màu trắng thôi"

"Là vậy sao?"

Đi sâu thêm vào bên trong. Hàn Diệp nghe được tiếng suối nước. Tia nắng lọt qua làm sáng bừng cả không gian.

Phía trên đỉnh động là một khoảng rộng như miệng một cái giếng khổng lồ, có thể nhìn thấy được bầu trời. Ánh sáng xuyên thành tia chiếu xuống mặt hồ xanh màu ngọc bích trong động.

Ở giữa hồ là một cây hoa đào cổ thụ to lớn, thân cây xù xì . Hoa nở xum xuê như một quả cầu màu hồng đẹp rực rỡ. Từ gốc cây nối đến bờ là lối đi bằng những tảng đá bị mài mòn trơn nhẵn. Quanh hồ là bãi cỏ xanh mượt, mà mấy cặp mắt màu hổ phách kia hiện rõ ra là những con cáo lửa có bộ lông đỏ rực đang nằm trên thảm cỏ, quấn quýt lấy một nữ nhân tầm tuổi ngũ tuần.

Nữ nhân ngước mắt lên nhìn bọn họ. Đôi mắt màu hổ phách nheo lại.

"Vu Linh? Ngươi đến làm gì?"

Vu Linh cười cười chỉ vào Cơ Phát trên tay Hàn Diệp: "Hồ Hoa Quốc Sư, Có thể nhờ người cứu người này được không?"

"Ta đã không còn là Quốc Sư của Lục Ngạn nữa, đừng tới làm phiền" -Hồ Hoa nói xong, lại miệt mài vuốt ve đám cáo nhỏ.

"Nhưng hắn là con trai của Thủy Hành, người có thể nể mặt không?"

Hồ Hoa vừa nghe xong thì đôi mắt hờ hững sáng lên, tiến đến gần Hàn Diệp săm soi gương mặt y.

"Ngươi... đúng là thật giống hắn" - Nói xong, ngón tay chạm khẽ lên ngực Hàn Diệp - "Xem ra cũng sẽ đồng dạng như cha ngươi. Lòng dạ như băng tuyết, bội tình bạc nghĩa"

Hàn Diệp quay sang Vu Linh thì thầm : "Ngươi có chắc nói ra tên cha ta như vậy là ý hay không? Ta thấy bà ta còn tỏ vẻ ghét bỏ nhiều hơn"

Hồ Hoa nhìn Cơ Phát, nhàn nhạt hỏi

"Người này là gì của ngươi, theo ta thấy không đầy một canh giờ nữa thì hắn xong đời rồi. Quay về chuẩn bị củi lửa hỏa táng đi là vừa"

"Hắn là ... à...ờm... vợ của ta"

"Hả?" - Hồ Hoa trợn tròn mắt "Vợ?"

Hàn Diệp: "Mặc dù là chưa làm lễ bái thiên địa nhưng ta đã chuẩn bị sẵn lễ vật rồi. Ta sẽ tặng Lục Ngạn cho hắn"

"Ngươi vừa nói gì?" - Vu Linh trợn mắt. - "Tặng Lục Ngạn"

"Uhm" - Hàn Diệp khẳng khái gật đầu

"Ngươi có phải u mê sắc đẹp đến mất trí rồi không?" - Vu Linh triệt để chết trong lòng, hận nương sinh ra hắn sao không đẹp một chút, thì có thể ở không có người đem cả thiên hạ dâng lên rồi.
Tặng Lục Ngạn, mà hắn là người Lục Ngạn. Nói vậy không lẽ đang yên đang lành, hắn trở thành sính lễ luôn rồi sao?

"Vợ của ngươi?" - Hồ Hoa cười xấu xa, không thể bỏ qua cơ hội trả thù này nha. Trước đây, cha hắn Thủy Hành từng khiến nàng đau khổ đến chết đi sống lại, bây giờ người không còn nữa. Vậy hành hạ tên này một chút cũng bớt đi được ấm ức ngày trước. Liền giả giọng hiền lành nói

"Vợ của ngươi, đương nhiên ta cứu, nhanh đặt hắn lên bàn đá đi"

Hàn Diệp đặt Cơ Phát lên một mỏm đá, được mài giống như một tấm phản bằng phẳng. Ánh mắt long lanh nhìn Hồ Hoa "Ta thật sự không biết phải cảm kích người như thế nào mới đủ. Người muốn gì ta đều có thể đưa"

"Ngươi không cần đưa ta cái gì. Ăn cái này là được" - Nàng đưa ra một viên thuốc màu đỏ tươi.

Hàn Diệp không thắc mắc một câu liền cầm lấy nuốt xuống.

Vu Linh sợ đến tái mặt. Hồ Hoa là quốc sư giỏi nhất Lục Ngạn. Trên thông thiên văn, dưới tường địa lí. Thần y tái thế, dùng độc thì ác không ai bằng. Cho nên vội vàng bóp cổ Hàn Diệp, bức người ói ra.

"Mau nôn ra... Vương Tử của ta, ngài còn không biết nó là gì đã nuốt nhanh như vậy"

"Yên tâm đi, không chết được đâu" - Hồ Hoa đắc ý đến bên Cơ Phát bắt mạch. Ngón tay lại thuần thục trên ngực y điểm huyệt đạo. "Ngươi không biết nó là gì mà uống cũng thật nhanh. Xem ra tiểu tử này nhất định quan trọng với ngươi rồi"

"Đương nhiên, hắn là bảo bối của ta. Đừng nói một viên thuốc nhỏ như vậy. Ngươi muốn mạng ta đều có thể cho ngươi"

"Mạng thì không cần, miễn ngươi đau khổ là được" - Hồ Hoa nói xong, quay sang nhìn đám hồ ly, ánh mắt nheo lại tựa như đang thì thầm gì đó.

Đám hồ li ngoan ngoãn tỏa đi tứ phía. Lúc quay lại, trên mõm chúng đều ngậm một loại cây thuốc khác nhau.

...