Tâm Duyệt

Chương 47: - Sự Thật.



*

Ngày đế vương băng hà. Cơ Phát lên ngôi.

Thiên Cầm tức đến đỏ vành mắt, vì cớ gì cháu của gã đường đường là Thái Tử đương triều lại không có tư cách ngồi lên ngai vàng.

ôm cục tức này đến nói với Hàn Diệp còn tức hơn nữa. Cái tên ngốc kia nhắc đến Cơ Phát thì mắt lấp lánh đến mức muốn phát nổ, còn nói cái gì y rất xứng làm đế vương.

Thiên Cầm trong lòng nghi hoặc cho người theo dõi thái tử, lại phát hiện thêm chuyện hắn đêm đêm trèo tường chui vào tẩm điện của Hoàng Đế, gian tình rõ ràng nhưng ai cũng sợ vạ đến tính mạng. Chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Lúc Thiên Cầm bàn đến chuyện dấy binh đoạt vị. Hàn Diệp tức giận đập bàn

"Không được, Cữu Cữu. Hoàng thượng... hoàng thượng... chính là hoàng thượng."

"Sao? Ngươi không phải nói hoàng thượng chính là tình nhân của ngươi đi?"

Hàn Diệp cắn môi, cúi mặt, miệng lí nhí

"Cữu Cữu biết rồi sao?... ta... cẩn thận lắm mà"

Thiên Cầm: "Cẩn thận cái rắm... ai cũng biết, chỉ giả vờ không biết thôi"

Hàn Diệp thở dài, đem ly trà trước mặt uống cạn, kiên định nói:

"Dù cho cả thế gian có phản bội Cơ Đế, thì người đó chắc chắn không phải là ta... Cữu Cữu... người cũng đừng... uwnm...ưm... đừng..."

Lời còn chưa nói xong thì cả người đổ gục trên bàn. Bất tỉnh.

Trong ly nước có độc dược của Tây Vực. Lúc Hàn Diệp tỉnh dậy, cái gì hắn cũng nhớ, chỉ duy nhất quên đi bản thân đã từng cùng Cơ Phát điên loan đảo phượng. Quên sạch sẽ.

Quên đi rồi, nhưng mà... tình yêu của hắn đối với y. Quên không đặng.

Hóa thành chấp niệm cuốn thành rễ đâm sâu trong đáy lòng. Lại cho rằng bản thân vẫn luôn tương tư Cơ Phát. Cùng Cữu Cữu dấy binh tạo phản, đem Cơ Đế nhốt vào ngục tăm tối, trói người. Bi phẫn hành hạ người.

Cơ Phát nhìn hắn phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói

"Hàn Diệp... ngươi giả ngây hay lắm. Hóa ra ngươi lừa ta. Ngươi muốn giang sơn... chẳng phải chỉ cần nói một câu thôi sao... Hàn Diệp... ngươi còn không ngại bản thân không mang dòng dõi hoàng tộc... cứ thế ngồi lên ngai vàng sao?"

Hàn Diệp lại chỉ căm phẫn nhìn đến, biểu cảm đau lòng như thể chính Cơ Phát mới là người phụ bạc hắn: "Vương thúc... người nhìn ta đi... sao người cứ lạnh lùng với ta vậy?"

Cơ phát bị hành sắp phát điên rồi: "Ngươi có bệnh phải không? Ta lạnh lùng với ngươi khi nào? Ta yêu ngươi không hết. Ta còn sợ chiều ngươi không đủ... ngươi..."

Nhưng lời y nói căn bản đều không lọt vào tai Hàn Diệp. Hắn bị trúng độc nên chỉ đang chìm vào thế giới của chính mình, cái gì cũng không nghe. Tự biên tự diễn với chính bản thân. Còn rút kiếm kề lên cổ Cơ Phát.

Cơ Phát quả thật bất lực rồi. Nhướn cổ đến dùng lưỡi gươm cứa qua cổ mình. Nín thở giả chết.

Chỉ là Cơ Phát không ngờ đến, Hàn Diệp tưởng y chết thật mà tự đâm xuyên bụng mình.

Sau đó lúc tỉnh dậy còn giao kèo với Tỳ Hương, trao cho nàng sinh mệnh của bản thân. Đổi lại giấc mộng vĩnh cửu.

Vì Hàn Diệp mất mạng nên quân lính như rắn mất đầu, tan đàn xẻ nghé. Vân Hi cứu được Cơ Phát, rất nhanh giúp y lấy lại quyền lực.

Cơ Phát thông qua Vân Hi biết được Hàn Diệp trúng độc nên mới có mấy hành động điên rồ kì quái kia, còn đem cả sinh mệnh thoi thóp bán đi đổi lấy mộng đẹp. Đành dán cáo thị truy cầu pháp sư, tặng thưởng đất đai ngàn vàng cho ai chữa trị được cho hắn.

Vận may của Hàn Diệp xem như không tồi, cuối cùng cũng có Pháp Sư kéo được hồn hắn khỏi Sinh Mộng trở về với hiện thực.

*

Hàn Diệp uống xong giải dược, cái gì cũng nhớ rõ.

Càng nhớ thì càng không có mặt mũi nhìn Cơ Phát.
Lại cảm thấy có chút hồ nghi nhân sinh quá hỗn loạn. Nhất thời không tiếp thu được. Thực ảo lẫn lộn.

Thế là khăn gói quần áo muốn trốn đi.
Lúc trèo tường ra ngoài gặp phải Vân Hi đang đi tuần tra.

Vân Hi nhìn túi đồ trên vai hắn, ánh mắt nhíu lại:

"Thái Tử? người định đi đâu?"

"Ta... ta hiện tại muốn tìm nơi an tĩnh dưỡng thần một chút"

"Người... không nghĩ đến Hoàng Đế sẽ đau lòng sao? y vì muốn kéo ngươi ra khỏi Sinh Mộng đã thức trắng mấy đêm liền không ăn không uống. Ngươi vừa tỉnh liền muốn đi?"

...
...
...
Phanna p/s: Thực ra viết đến đây tuôi có chút hoang mang! Cho nên mấy cô đọc xong có hoang mang cũng...
Anyway, dù sao đi nữa... thì... là vậy đó.
Túm quần lại là Diệp Nhi có gian tình với Thúc Thúc trước khi đem quân phản lưới nhà! Mọi chuyện là do ẻm trúng độc nên tự biên tự diễn tự kỉ tự độc thoại chứ Phát Phát không có lạnh lùng với ẽm.