Rời khỏi nhà Lưu Phương Phương, hai người im lặng sóng vai nhau bước đi, chẳng ai nói lời nào.
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn Từ Đồ đôi lần, anh kéo tay cô vào phần đường bằng phẳng. Cho dù vậy, đôi dép tông dưới chân Từ Đồ vẫn dính đầy bùn đất, cổ chân bị bùn nhão bắn lên lốm đốm, mấy đầu ngón chân cũng không thoát khỏi.
Bước cao bước thấp, rốt cuộc cũng đi qua đoạn đường này, làn da lại lần nữa được những tia nước như hạt sương nhỏ mơn mang mát lạnh, đã đến hồ Lạc Bình.
Tần Liệt: “Còn muốn đi qua đó không?”
Từ Đồ cúi xuống, ngóc ngóc mười đầu ngón chân tròn trịa lấm lem bùn đất lên nhìn, ngẫm nghĩ một hồi nói: “Dạ đi.”
Hai người men theo sườn dốc từ từ đi xuống bên dưới, điểm cuối trước khi bước vào địa phận lòng hồ là một phiến đá khá cao, Tần Liệt chống tay nhẹ nhàng phóng xuống, vững vàng tiếp đất. Anh xoay người lại nắm hai cánh tay Từ Đồ, đỡ cô nhảy xuống.
Hồ Lạc Bình giấu mình giữa đại ngàn mênh mông nơi vùng thượng lưu các con sông, bình thường hiếm khi có người qua lại nơi này, làn nước trong veo tinh khiết, mùi vị ngọt ngào, nước từ trong hồ lượn mình theo các nhánh sông trực tiếp chảy vào thôn, mọi người sử dụng để nấu nướng và ăn uống cũng không có vấn đề gì.
Ven hồ không có hoàng thổ bazan, chỉ có những viên đá cuội với đủ hình thù khác lạ chen chúc nhau.
Từ Đồ tìm một phiến đá bằng phẳng ngồi xuống, dõi mắt ngắm nhìn mặt hồ, dùng sức hít một hơi thật sâu, hơi nước mát lạnh thấm vào chóp mũi sảng khoái vô cùng.
Cô ngẩng đầu thật cao, nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh: “Anh cũng ngồi đi.”
“Em ngồi đi.”
Tần Liệt đút hai tay vào túi quần đứng đó, ngắm nhìn cô, rồi lại dời ánh mắt về phía mặt hồ.
Từ Đồ hỏi: “Đây là hồ nước đọng ạ?”
“Không phải.” Tần Liệt giơ tay lên, chỉ về hướng những dòng chảy giao nhau, nghiêm túc giải thích: “Phía trên là một nhánh của con kênh đào Chương Ký, chảy giữa hai triền núi Phàn Vũ và thôn Hoài đổ qua đây.” Cánh tay anh hạ thấp xuống dưới, chỉ một hướng khác: “Rồi xuôi từ đó chảy vào thôn.”
Từ Đồ: “À.”
“…” Đợi cả nửa ngày, Tần Liệt không khỏi rủ tròng mắt liếc nhìn cô một cái. Cô nàng này có chỗ nào nghiêm túc lắng nghe, chính là đang loay hoay cởi chiếc dép tông ra, bàn chân trắng nõn lấm tấm vết bùn đỏ, ngón chân cái ngóc lên, mấy mảnh rễ cây vụn đang bị kẹp ở giữa theo khe hở lọt ra.
Cô linh hoạt nhúc nhắc mấy ngón chân, ngóc từng ngón một, sau đó duỗi căng bàn chân ra.
Tần Liệt lại nhìn mấy giây, có chút mất tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh đứng yên lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi cô: “Em và Lưu Phương Phương nói chuyện gì vậy?”
Động tác của Từ Đồ hơi khựng lại, sau đó khom người thả chiếc dép xuống nước cọ rửa, rửa xong lại cởi chiếc kia ra rửa tiếp.
Bùn đất dập dềnh trên mặt nước một lúc rồi từ từ lắng xuống đáy, cô đem hai chiếc dép đã được kì cọ sạch sẽ đặt song song trên tảng đá, chẳng mấy chốc, một vũng nước nhỏ chảy ra thấm ướt xung quanh.
Từ Đồ nói: “Cũng không có nói gì, chỉ xem mấy bức tranh con bé vẽ thôi.”
Tần Liệt kéo hai ống quần, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Chỉ như vậy?”
“Chứ đâu còn gì nữa.” Cô không chú ý lắm, mải mê nhúng sâu hai chân vào trong làn nước, hơi nước lành lạnh ôm ấp đôi chân trần của cô, từng lỗ chân lông trên cơ thể giãn ra, Từ Đồ không khỏi ‘ừm’ một tiếng, sảng khoái tột cùng.
Tần Liệt nói tiếp: “Em đừng thấy Lưu Phương Phương còn nhỏ, kỳ thật nội tâm con bé rất mạnh mẽ vững vàng. Từ nhỏ, nó đã không có mẹ; ba năm trước, ba lại qua đời trong trận sạt lở đất đá kia.” Nói tới đây, anh dừng lại một hồi lâu, móc hộp đựng thuốc lá trong túi quần ra, rút một tờ giấy: “Lúc ấy, con bé cũng có mặt ở đó, nó trơ mắt nhìn bùn đất chôn vùi ông ấy từ hai chân đến đỉnh đầu rồi mất hút. Sau này, con bé đi theo ông nội, hai người nương tựa nhau mà sống, chẳng những coi sóc việc sinh hoạt hàng ngày, mà còn rất cố gắng chăm chỉ học hành.”
Hai chân Từ Đồ luân phiên nhau đong đưa trong nước, cảm nhận được sức mạnh của làn nước ngăn trở đôi chân mình, nó có vẻ dịu dàng đằm thắm nhưng lại chứa đựng sức chống chọi đầy mạnh mẽ kiên cường.
Anh nhìn cô: “Cuộc sống của Lưu Phương Phương rất vất vả, nhưng…”
“Anh không cần kể chuyện này để động viên em đâu.” Từ Đồ nhoẻn miệng cười nhìn Tần Liệt: “Em nghĩ em đã hiểu được rồi.”
Tần Liệt dừng một lúc: “Hiểu được gì?”
Từ Đồ không đáp, khẽ ngẩng cằm lên, ánh trăng nghịch đùa vờn lên sống mũi cô một màu sáng bạc: “Anh nói, trên đời này thật sự có người có thể leo ra khỏi vũng bùn sao?”
“Không ai muốn chìm trong bùn cả.”
“Có đôi khi anh không muốn, nhưng càng lúc cứ càng lún sâu hơn.”
Tần Liệt nói: “Có một câu, kiên trì chưa hẳn sẽ thành công, nhưng từ bỏ chắc chắn sẽ thất bại.”
Từ Đồ lập tức phì cười, ‘hừ hừ’ ghét bỏ: “Súp gà* này của anh hết hạn rồi.” Cô rủ mắt ngẫm nghĩ một hồi, nghiêng đầu nhìn anh: “Thật như vậy sao?”
(*Ý cô chê cái câu ‘Chicken Soup For the Soul’ của anh lỗi thời.)
Tần Liệt khoác hai khuỷu tay lên đầu gối, một tay nắm lấy cổ tay kia, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong đêm tối càng trở nên kiên định vững vàng: “Chỉ cần em có đủ dũng khí để bắt đầu lại từ đầu.”
Ánh trăng dịu dàng rót xuống những gợn sóng mênh mang dập dờn sáng lấp lánh, vang vọng bên tai là âm điệu trầm khàn vững chãi của anh, vậy mà lại có thể giải phóng ra một nguồn năng lượng vô tận giúp từng tế bào trong cơ thể cô một lần nữa sinh thành.
Cô cảm thấy trước mặt ngày càng sáng bừng rực rỡ, cho dù ánh bạc trên mặt hồ có bị gió thổi đánh tan ra, nhưng khi gió đi rồi, nó lại khôi phục trở lại lộng lẫy như xưa. Từ Đồ bỗng chốc thông suốt, thư thái mỉm cười, duỗi thẳng mũi chân ra, nâng chân lên vô thức quẫy mạnh xuống mặt nước.
Nháy mắt, bọt nước văng lên tung tóe, như pháo hoa nở rộ bung tràn khắp mọi nơi.
Những giọt nước tự do tung mình lên không trung rồi đáp xuống khuôn mặt và cánh tay Tần Liệt, anh vô thức giơ tay lên che lại, cơ thể nghiêng về phía sau, nhất thời không giữ được thăng bằng, vội duỗi tay chống đỡ nhưng vẫn ngã ngồi xuống tảng đá.
Từ Đồ sửng sốt ngây người ra nhìn, sau đó bật cười ha ha.
Bầu không khí trầm lặng loáng cái đã bị phá vỡ.
Sắc mặt Tần Liệt đen thùi, nhẫn rồi lại nhịn: “Em mấy tuổi hả?”
Cô theo bản năng từ từ nhích mông sang bên cạnh, tránh xa anh ra.
Tần Liệt không thèm chấp nhặt với cô, lau khô nước trên mặt, vo tờ giấy vấn thuốc đã bị nhăn nhúm ướt nhẹp vứt đi, lần nữa lấy ra một tờ khác. Anh cũng không đứng dậy, hai chân giẫm mặt đất ngồi xổm lên, khuỷu tay gác trên đầu gối.
Từ Đồ xoay đầu nhìn anh, giữa hai người cách nhau một khoảng nhỏ, anh gấp mảnh giấy vấn thuốc, cho thuốc lá sợi vào, dùng bụng ngón tay thô ráp nén chặt lại, ngón tay cái vừa chuyển động trượt một đường, những sợi thuốc lộn xộn mất trật tự đã bị cuốn chặt nằm gọn bên trong khuôn giấy. Vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Từ Đồ mím mím môi, sóng mắt lay động theo ngón tay anh: “Anh thích con gái như thế nào?”
Bên tai nhất mực tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng nước gợn lăn tăn.
Tần Liệt đưa điếu thuốc lên miệng, dừng một lúc: “Gì cơ?”
Lúc vừa mở miệng thốt ra câu hỏi đó, Từ Đồ đã bị chính mình làm cho sửng sốt ngây ngốc cả người, nhưng lời đã nói ra không thu lại được, cô cười khan mấy tiếng: “Tùy tiện tán gẫu một chút thôi.”
Tần Liệt như cười như không liếc nhìn cô, ánh lửa lóe lên, anh châm thuốc.
Từ Đồ hỏi: “Xinh đẹp sao?”
Những làn khói thuốc lượn lờ bên khóe môi anh như tầng tầng sương mỏng, qua một lúc sau: “Không.”
“Giàu có?”
Ngón trỏ đang kẹp điếu thuốc của anh lắc qua lắc lại.
Từ Đồ suy đoán: “Không lẽ anh chú trọng vẻ đẹp nội tâm, thích dịu dàng đằm thắm, hiền lành hiểu chuyện, biết quán xuyến việc nhà?”
Tần Liệt nheo mắt lại, điếu thuốc nằm im trên miệng, đầu lửa mập mờ im lìm không lóe sáng; đem hết những tính từ này đặt lên người nào đó, phát hiện hoàn toàn chẳng có chút ăn khớp.
Anh cười cười tự giễu, lắc đầu.
Nói liên tiếp mấy cái, đều bị Tần Liệt phủ nhận.
Từ Đồ duỗi chân nhẹ nhàng khua dưới nước, như có điều ngẫm nghĩ, cô nhìn chằm chằm những gợn sóng lăn tăn đang tản ra, nghĩ tới Hướng San, liền hỏi: “Thích ngực lớn?”
Khói thuốc lại tiếp tục lãng đãng bay lên, Tần Liệt liếm cắn môi dưới, dùng ánh mắt khiến người ta ngỡ như đúng nhưng thật ra hoàn toàn không phải vậy nhìn cô, lần này im lặng thật lâu, chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Đáp án đã quá rõ, căn bản không cần anh đưa ra câu trả lời xác nhận, Từ Đồ bực mình, trong lòng vô duyên vô cớ bốc lên cơn giận ngùn ngụt.
“Nông cạn.” Cô hung hăng nói.
Tần Liệt buồn cười: “Tôi có nói gì đâu chứ.”
“Còn cần phải nói sao?” Đồ Đồ phun trào: “Mấy người quê mùa như anh thì có thể chạy theo cái gì, cũng chỉ là loại phụ nữ ngực to không não, eo nhỏ mông phì mới hợp khẩu vị nhất mà.”
Sắc mặt Tần Liệt vạch đầy sọc đen: “Con gái như em, đừng có cái gì cũng dám thốt ra.”
“Vậy có đúng không?”
Tần Liệt nói: “Không tới phiên em quan tâm.”
Anh đang tính đứng dậy, bỗng thấy trước mặt có gì đó lóe lên.
Từ Đồ bất thình lình hất mạnh chân, sóng nước theo đó lướt khỏi mặt hồ, quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung rồi trực tiếp bay thẳng về phía Tần Liệt.
Lần này, áo quần anh đã không thể may mắn thoát khỏi.
Ánh mắt Tần Liệt đầy nguy hiểm, anh chẳng kịp nghĩ ngợi, nhanh chóng tóm lấy cổ chân nghịch ngợm làm loạn của cô, nhấc lên cao: “Tôi càng nhân nhượng, em càng được đà lấn tới đúng không?”
Bàn tay Tần Liệt ướt sũng, một ít nước men theo cổ tay trượt dài xuống cánh tay, xương cốt cô nhỏ nhắn nuột nà, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Chỉ vừa thoáng ngước mắt lên, đã nhìn thấy bắp chân non mềm nhuộm đầy ánh trăng tròn. Chân Từ Đồ bị nhấc cao, làn váy trượt lên trên, cho dù cô kịp thời đè lại; nhưng những thứ nên nhìn, không nên nhìn cũng đã tất tần tật kịp chui hết vào mắt anh.
Sức lực cánh tay anh khẽ thu lại, sống lưng căng cứng, vội vàng ném cổ chân cô ra như đụng trúng củ khoai lang bỏng.
Gót chân Từ Đồ đập xuống phiến đá: “Ai da!”
Tần Liệt đứng thẳng dậy: “Đừng có động kinh nữa. Mang dép vào, đi về.” Nói xong, anh xoay lại, tung người phóng lên phiến đá cao bên trên.
Đồ Đồ tự mình lồm cồm bò lên.
Hai tay anh đút vào túi quần, mặt lạnh tanh, khoanh tay đứng nhìn.
Nghỉ ngơi giữa chừng một lúc như vậy, trái lại càng cảm thấy mệt mỏi rã rời, quãng đường khá dài, rốt cuộc Đồ Đồ cũng hết hơi hết sức chẳng muốn nhấc chân lên. Đột nhiên, trước mắt lại hiện ra bóng dáng gầy gò mong manh của Lưu Phương Phương. Mỗi ngày đi về đoạn đường từ nhà đến trường mất gần hai tiếng đồng hồ, hầu như những đứa trẻ trong thành phố đều có xe đưa đón, có người lớn trong nhà che chở bảo vệ chẳng khác gì báu vật, vậy mà cô bé con chưa đầy mười tuổi kia, trong điều kiện đầy gian nan khổ cực, ngày ngày vượt núi băng đèo, nuôi dưỡng ước mơ tiến thẳng về phía trước.
Cùng tồn tại trong cuộc đời, cùng hít thở một bầu không khí, vậy mà số phận lại trời vực khác nhau, đôi khi ngẫm lại, sự chênh lệch này thật khiến người ta bất lực chua xót.
Tần Liệt gọi cô một tiếng không thấy phản ứng, anh dừng lại gọi: “Từ Đồ.”
“Dạ?”
Anh nhìn cô chốc lát: “Đến đây, em biết đường chưa?”
Từ Đồ ngẩng đầu nhìn, phía trước chính là tường rào của trường tiểu học. Bọn họ đã về gần đến nhà.
Cô nói: “Dạ biết.”
“Vậy em về trước một mình, tôi ghé qua nhà lão Triệu bàn chút chuyện.” Anh nói xong xoay người bước đi.
Từ Đồ cúi đầu, cọ mũi chân xuống đất, đất đỏ bị chà xát, in lại một dấu chân lòe nhòe không rõ hình dáng.
Cuối cùng Từ Đồ cũng hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, bóng dáng của Tần Liệt đã sắp hòa vào bóng tối.
Từ Đồ gọi anh một tiếng, nhấc chân đuổi theo.
Khi chạy đến gần, Tần Liệt dùng ánh mắt thắc mắc hỏi cô.
Từ Đồ ấp úng: “Em đi gọi điện thoại.”
Nhận được điện thoại của cô, Từ Việt Hải vô cùng kinh ngạc, ông lấy điện thoại ra khỏi tai, để trước mặt nheo mắt lại nhìn dãy số gọi tới, ánh mắt đục ngầu bỗng chốc sáng rỡ, khóe mắt cong lên hằn thêm mấy nếp nhăn, vội vàng đặt lại điện thoại lên tai.
Ông hết sức dè dặt: “Đồ Đồ đó sao?”
Từ Đồ nắm chặt mép bàn, ngón tay trắng bệch, dừng lại một lát mới nói: “Con không làm lỡ chuyện tốt của ba chứ? Nếu không rãnh, con cúp máy đây: “Nói xong, cô lấy ống nghe xuống, nhưng vẫn nghe thấy rất rõ âm thanh có phần lo lắng sốt ruột xa xôi từ đầu bên kia vội vàng truyền tới.
Từ Đồ do dự một lúc, lại lần nữa giơ ống nghe lên.
Từ Việt Hải trách hờn: “Nửa đêm nửa hôm ba có thể bận gì chứ, đi ngủ, điện thoại để trong phòng khách.” Ông vô thức liếc nhìn đồng hồ đặt trên bàn trà, đã gần chín giờ rưỡi, trong lòng bất giác căng thẳng lo lắng: “Con chủ động gọi điện cho ba, có phải ở Lạc Bình đã xảy ra chuyện gì không?”
Từ Đồ mất kiên nhẫn: “Không có.”
Bên kia hỏi: “Chú Tần của con đâu? Bảo hắn nghe điện thoại.”
“Hắn đang bàn công chuyện với người ta.” Từ Đồ xoắn chặt hai hàng chân mày, giọng nói không khỏi tăng cao: “Đừng nói nhảm nữa. Con gọi điện, muốn nhờ ba gửi ít đồ, ba lấy bút ghi lại đi.”
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng lục lọi va chạm làm đổ vỡ vật gì đó vang lên, cả giọng ông nói thầm: “Bút để đâu rồi…” Lại qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Từ Việt Hải cũng ngồi xuống: “Đồ Đồ à, nói đi.”
Từ Đồ mím mím môi: “Bút màu nước, bút chì màu, bút sáp màu, giấy vẽ…” Sau khi dặn dò thêm một loạt các thứ, đột nhiên cô khựng lại không nói gì.
Bên kia liên tục gọi to mấy tiếng, Từ Đồ buông rủ mắt, bàn tay cuộn tròn lại siết chặt ngón tay cái: “Ba, ba lên gác xép lấy bộ dụng cụ vẽ tranh, bảng vẽ giá đỡ và bút cọ của con, rồi cho người mang hết lên đây đi.”
Lúc này, bầu không khí hoàn toàn chìm vào im lặng, bên tai chỉ có âm thanh yếu ớt của sóng điện thoại, đến nội dung cuộc nói chuyện mà Tần Liệt và lão Triệu đang thảo luận với nhau ở phòng bên ngoài cũng truyền đến rất rõ.
Qua thật lâu sau, Từ Việt Hải khẽ thở nhẹ một hơi, giọng nói càng lộ ra sự già nua: “Đồ Đồ à, nhớ nhà sao? Nếu không thì lần này con theo xe trở về đi?” Ông dựa người vào ghế: “Ba nghĩ thông rồi, cho dù con có phạm lỗi tày đình gì đi nữa thì con cũng là đứa con gái ba yêu thương nhất, ba cũng không trông đợi con ở Lạc Bình có thể thay đổi, hiểu chuyện… Không hiểu chuyện thì không hiểu chuyện, càn quấy thì càn quấy đi, chỉ cần ở bên cạnh ba là được, ba nhớ con, chỉ cần bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy con là đủ rồi.”
Từ Đồ lạnh lùng nói: “Còn chuyện gì khác không? Không còn con cúp máy.”
Từ Việt Hải vội vàng nói: “Đừng cúp, Đồ Đồ.” Ông hấp tấp giải thích: “Bây giờ, chuyện của Hoàng Vi đã được áp chế, ở Hồng Dương cũng không còn mấy tin lá cải thổi phồng rêu rao về cái chết của cô ta nữa.” Ông dừng lại một lúc: “Chuyện này ba cũng có lỗi… Con trở về, ba hứa với con, sau này không có bất kỳ ai khác, chỉ có hai cha con mình.”
Từ Đồ nghe vậy thoáng giật mình, nhưng ngoài miệng hừ lạnh nói: “Sao vậy, già rồi, không chơi nổi nữa?”
“Con, đứa nhỏ này…”
Cô ngắt ngang lời ông: “Bây giờ con không về, có gì nói sau.”
Từ Việt Hải lại than thầm một tiếng, biết chuyện này có gấp cũng không được, đành phải thuận theo ý cô: “Vậy cũng được.” Qua hai giây sau: “Đưa điện thoại cho chú Tần của con đi.”
“Ba đừng có suốt ngày kêu chú Tần chú Tần, hắn có tên.”
Từ Đồ trực tiếp thả ống nghe xuống mặt bàn, hướng ra phía ngoài kêu: “Tần Liệt…”