Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)

Chương 29



Đậu Dĩ cười ngặt nghẽo đến bật ngửa bật nghiêng.

Từ Đồ chớp chớp mắt mấy cái, vị trí đứng thẳng trước ngực là cứ điểm đầu tiên bị cánh cửa đóng kín kia làm cho chấn động, sau khi hoàn hồn phản ứng lại, mới thoáng lui về sau nửa bước.

Cô dùng sức đá mạnh chân lên cánh cửa, rồi giơ tay nện thêm mấy đấm, nhưng người bên trong im lìm chẳng lên tiếng, căn bản không thèm để ý tới.

Từ Đồ xoay người lại, Đậu Dĩ vẫn còn đang cười đến tắt thở.

Cô thuận tay tóm được vật gì đó, ném qua: “Cười em gái anh.”

Đậu Dĩ linh hoạt bắt lấy, vẫn cười không dứt.

Từ Đồ không thèm để ý tới hắn nữa, đảo mắt đạp thêm một cước lên cửa rồi xoay người rời đi, hồng hộc tức giận trở về phòng.

Đậu Dĩ nhìn bóng dáng từ từ biến mất, rốt cuộc cũng ngưng cười, giơ tay lau khóe mắt, vậy mà phát hiện ra mình cười đến chảy nước mắt.

Đêm lặng lẽ rơi xuống phủ trùm lên vạn vật, suối mực đậm vô biên vẩy nhuộm phía chân trời, những ngôi sao lấp lánh như sông ngân trắng bạc chảy dài, khoảnh sân nhỏ chìm vào tĩnh lặng.

Bọn trẻ đều đã đi ngủ, Tiểu Ba cũng vừa về tới, chỉ có căn phòng của Hướng San còn phát ra chút tia sáng le lói.

Từ Đồ đã thay áo thun ba lỗ và quần short từ sân sau đi ra, vắt cái khăn trên cổ, vừa mới tắm xong, tóc tai bù xù lô nhô trên đỉnh đầu, đuôi tóc đã dài quá cằm, màu nhuộm cũng nhạt đi đôi chút, có phần hơi nghiêng vàng.

Cô đi ra, đổi lại Đậu Dĩ đi vào.

Từ Đồ bước tới cái bàn dài, liếc nhìn nơi góc sân, ánh đèn trong căn phòng kia của Tần Liệt vẫn tối đen như cũ, cô ngồi xuống băng ghế, khoanh chân lại, lấy khăn lau tóc.

Gió đêm thổi qua xua tan cái khô nóng của ban ngày, cô nhẹ nhàng phất phất mái tóc, hơi mát lạnh quẩn quanh nơi đầu ngón tay, cổ gáy nhẹ nhõm khoan khoái, da thịt bị đuôi tóc quét qua ngưa ngứa.

Hong tóc được nửa chừng, Đậu Dĩ cũng tắm xong.

Hắn đứng trước cửa phòng: “Không ngủ sao?”

“Tóc chưa khô, đợi thêm lát nữa.”

Đậu Dĩ nhìn cánh cổng ngoài sân vẫn còn đang khép hờ, ngừng vài giây: “Hơn chín giờ rồi, em đừng thức khuya quá.”

Từ Đồ ngoáy lỗ tai: “Biết rồi.”

“Vậy anh ngủ trước nhé?”

“Ngủ ngon.” Cô nói.

Cánh cửa phòng kia của Đậu Dĩ cũng đóng lại, không bao lâu sau, đèn tắt.

Ánh sáng trong sân yếu đi đôi chút, xung quanh không còn ai, chỉ có tiếng gió thổi lá cây khua vào nhau xào xạc, càng lộ ra vẻ thanh vắng tĩnh lặng.

Đại Tráng nằm bò ngoài cổng, im lìm không động đậy chờ ông chủ về.

Từ Đồ đổi tư thế khác, lại thêm mấy phút trôi qua, rốt cuộc cũng thấy Đại Tráng đứng dậy vẫy đuôi rối rít, phấn khích chạy bổ nhào ra đường.

Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Đại Tráng, đi vào… nhanh lên.” Ngữ điệu trầm thấp vững vàng.

Trong bóng đêm, thân hình mờ mờ ảo ảo của anh nhanh chóng tiến vào sân.

Từ Đồ đứng bật dậy, gãi gãi sau gáy: “Anh về rồi.”

Cánh tay đang đóng cổng của Tần Liệt khựng lại, chần chừ một lúc, xoay người qua: “Chưa ngủ sao.” Anh tùy tiện nói một câu, cũng không nhìn cô mà trực tiếp đi thẳng về phía phòng mình.

Từ Đồ đuổi theo: “Em đã nói sẽ đợi anh mà.”

Tần Liệt: “Có chuyện gì để mai nói, bây giờ trễ quá rồi.”

“Mới chín giờ.”

“Tôi mệt.”

“Nói có mấy câu thôi, không làm chậm trễ anh nghỉ ngơi đâu.”

Anh trốn tránh theo bản năng: “Không muốn nghe.”

Đồ Đồ có chút tức giận, xoay người chắn ngang lối đi của anh: “Hai ngày nay anh làm sao vậy, giống như cứ tránh mặt em.”

Tần Liệt im lặng không nói gì, trong bóng đêm cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Vì mới tắm xong, mái tóc cô bồng lên bù xù, khiến cho khuôn mặt càng nhỏ nhắn non nớt. Tóc mái rất dài, đã tự tỉa bớt một lần, vắt ngang chân mày, rẽ ngôi ở giữa, lòa xòa tách ra hai bên chẳng theo quy luật nào, nhìn có chút ngốc nghếch, so với lúc mới đến càng dễ thương đáng yêu hơn.

Đồng tử đen láy sáng bóng, chóp mũi bé xinh nuột nà, cánh môi nhỏ đầy đặn chúm chím.

Dưới ánh trăng bàng bạc, người con gái trước mặt đẹp đến nao lòng.

Tần Liệt ép bản thân mình dời sự chú ý khỏi những biến đổi của cô, bước vòng qua bên cạnh, đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng tối om một màu đen nhánh, Tần Liệt đi thẳng vào trong, duỗi ngược tay ra sau đóng cửa lại, dùng sức không mạnh không nhẹ, cánh cửa bị gì đó ngăn cản, bật mở trở ra.

Từ Đồ la to: “Đau quá!”

Tim Tần Liệt giật thót, vội vàng xoay người lại.

Đồ Đồ lẹ làng nhấc chân đặt mạnh xuống ngưỡng cửa, tay bám chặt khung gỗ, chun nửa người ló đầu vào. Lần này cô đã có kinh nghiệm, vừa rồi trước khi anh đóng cửa, cô đã nhanh chóng chui tọt vào.

Tần Liệt giơ tay bật đèn trong hành lang phòng mình lên, kéo vai cô qua: “Đụng trúng chỗ nào?”

“Đầu gối bị kẹp rồi.” Đồ Đồ giả ngơ im lìm nhích nhích vào trong mấy bước, tựa lưng vào vách tường.

Anh nửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay nâng bắp chân của cô lên, nương theo ánh đèn lờ mờ quan sát phía ngoài đầu gối, chỉ thấy da thịt trắng nõn nhẵn mịn, đến hơi gió cũng chẳng có, chỉ là pháo xịt la to hét bự mà thôi.

Hai hàng chân mày đang cau chặt của Tần Liệt giãn ra, thở một hơi nhẹ nhõm, nghi hoặc nhìn cô: “Có cử động được không?”

“Chắc là… được.” Cô nàng chun mũi: “Động một cái lại hơi đau.”

“Đau ở đâu?” Anh theo bản năng đưa bụng ngón tay cái miết nhẹ lên làn da cô.

“Qua trái một chút.”

“Ở đây sao?”

“Xuống dưới.” Gương mặt Từ Đồ bất giác cháy khét lẹt.

Sắc mặt Tần Liệt khẽ nghiêm lại, dùng sức ấn mạnh vào, vung tay đứng dậy.

“Em không có chuyện gì làm phải không, muốn nghịch ngợm thì về phòng mình mà nghịch.” Tần Liệt đuổi người, nhưng giọng nói lại hết mực dịu dàng.

Lưng Đồ Đồ đổ keo dính chặt lên tường, có chút ý đồ ăn quỵt: “Ánh trăng đẹp như vậy, chi bằng chúng ta tán gẫu đi?”

Chiếc đèn hàng lang trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng nhu hòa mờ ảo, mấy con côn trùng nhỏ lượn lờ bay qua bay lại xung quanh nguồn sáng.

Không gian hàng lang không lớn lắm, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xoe tròn rạng ngời lấp lánh như muôn vàn tia nắng rực rỡ nhất của đất trời đã bị hút sâu vào đó.

Tần Liệt siết chặt nắm tay, nghe thấy giọng nói của mình thốt ra: “Tán gẫu chuyện gì?”

Từ Đồ nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt của anh, tựa hồ nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi: “Ngày đó ở hồ Lạc Bình, những gì em nói đều là sự thật, lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên em nói với người khác, câu nói đó.” Cô thổ lộ có chút vụng về, cố giả vờ như vô cùng bình tĩnh: “Cho nên, em muốn nghe suy nghĩ của anh.”

Tần Liệt cố dằn lòng, lừa mình dối người: “Không nghĩ gì.”

Từ Đồ sửng sốt: “Sao có thể không nghĩ gì? Chúng ta đã hôn nhau, nếu không phải con chó kia đột nhiên xông ra, có lẽ…” Giọng nói của cô yếu ớt nhỏ lại: “Có lẽ…”

“Từ Đồ.” Tần Liệt ngắt ngang lời cô: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

“Ý em là, nếu anh không quá ghét em…” Tim Từ Đồ đập điên cuồng như trống đánh: “Chúng ta, có thể thử ở bên nhau không?”

Tần Liệt trầm mặc im lặng hồi lâu: “Năm nay em mười chín?”

“Hai mươi. Tháng trước vừa qua sinh nhật.” Từ Đồ hấp tấp giải thích: “Chính là cái hôm bị lạc Tần Tử Duyệt đó ạ.”

Mi mắt Tần Liệt cụp xuống nhìn về phía góc sân tối mờ, nhớ lại đêm mưa hôm đó, bọn họ lên núi tìm Tần Tử Duyệt rồi quay về nhà Lưu Xuân Sơn trú mưa. Cả người cô ướt đẫm run rẩy, lạnh lẽo thêm vào đó là hoảng hốt sợ hãi, hút liên tiếp mấy điếu thuốc mà vẫn không trở lại bình thường, anh cho cô ăn một lát cau, ngồi dưới mái hiên gần một tiếng đồng hồ chờ mưa tạnh, cũng đã nói rất nhiều chuyện.

Lần đầu tiên cô tâm sự với anh những chuyện đã qua, chuyện về mẹ, nhưng chuyện sinh nhật, một chữ cũng không nói.

Cũng trong đêm mưa đó, anh đã đem một dáng hình bé nhỏ đầy quật cường bướng bỉnh, nghiêm túc mà khắc sâu vào tận đáy lòng.

Trái tim chẳng còn là của anh nữa. Động tâm.

Từ Đồ nhỏ giọng nói: “Em đã sớm trưởng thành rồi.”

“Không phải vấn đề này.” Anh cắt ngang những hồi tưởng của mình.

Tim Từ Đồ đập nhanh hơn, môi mím thật chặt.

Bốn bề yên ắng không một tiếng động, Tần Liệt nói: “Về sau, đừng nói đùa thế này nữa.”

“Em không nói đùa. Em rất nghiêm túc.” Lúc này Từ Đồ mới tách khỏi vách tường, sống lưng thẳng tắp, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh, trong đôi mắt to tròn trong veo đó sáng ngời tia kiên định và cố chấp, chẳng chút nao núng.

Cô muốn để Tần Liệt nhìn thấy rõ suy nghĩ của mình.

Hàng lang chỉ rộng chừng một mét, Tần Liệt bước lui lại phía sau, tựa người lên vách tường.

Gió thổi mái tóc anh lòa xòa rơi xuống trán che khuất ánh mắt, anh nói: “Không có khả năng.”

“… Tại sao?”

Tần Liệt cắn chặt răng: “Tuổi của tôi có thể làm chú em. Không phù hợp.”

Từ Đồ trầm ngâm giây lát, cố gắng dùng ngữ điệu ung dung nhẹ nhàng nhất cất lời: “Anh cũng biết mình lớn tuổi! Còn không mau nắm bắt cơ hội?”

Sắc mặt Tần Liệt trĩu nặng đôi phần, lặng lẽ nhìn cô: “Đối với em, không có cảm giác.”

Từ Đồ hơi sững người, hai tay chắp ở sau lưng, móng tay vô thức khẩy vào vách tường: “Anh đang nói dối.”

“Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

“Vậy thì tại sao buổi trưa anh lại về trường học? Chẳng lẽ không phải vì lo lắng cho em?”

Tần Liệt nói: “Em nghĩ nhiều rồi. Tôi không yên tâm bọn trẻ.”

“Vậy trước kia…”

“Đừng nói nữa.” Tần Liệt trầm giọng ngắt lời: “Chúng ta không hợp.”

Giải quyết cực kỳ dứt khoát.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa bị gió thổi bật ra, đập vào vách tường hành lang.

Tần Liệt vẫn còn đứng tựa người vào tường, tâm trí hỗn loạn rối bời, trước mặt đã không còn ai. Lúc vừa buột miệng thốt ra câu nói sau cùng kia anh liền hối hận, anh phát hiện ra đối với cô, khả năng miễn dịch của anh thấp đến mức vượt quá tưởng tượng.

Tần Liệt cố dằn lòng không đuổi theo, lấy từ trong túi quần ra hộp đựng thuốc lá, lúc nôn nóng muốn hút một điếu, mới thấy quá trình vấn thuốc sao phức tạp đến phiền lòng.

Anh trực tiếp bỏ cuộc, vò chặt tờ giấy vấn thuốc trong tay, dõi mắt nhìn ra sân, buông tiếng thở dài.  



Ngày hôm sau, mặt trời sáng bừng tươi đẹp.

Ngày nghỉ, từ sớm tinh mơ Hướng San đã một mình đi ra thị trấn Phàn Vũ.

Từ Đồ lề mề ở lì trong phòng đến trưa trời trưa trật mới ló mặt ra ngoài, đúng lúc Hướng San về tới, trên tay xách hộp lớn hộp nhỏ, từ cổng sân đi vào.

Ánh mắt Từ Đồ thoáng dừng lại trên mấy chiếc hộp nhưng cũng không hỏi gì, chỉ xoay người về lại phòng; lúc đi ra, trong lòng ôm bảng vẽ giá đỡ và hộp dụng cụ nhỏ.

Cô băng qua sân, Tần Liệt từ trong phòng đi ra: “Từ Đồ.”

Thì ra anh ở nhà.

Từ Đồ mím chặt môi không nhìn anh, nhanh chóng lách qua bên cạnh anh mà đi.

“Đợi đã.” Tần Liệt giữ cô lại.

Từ Đồ xụ mặt: “Có gì chỉ giáo, chú Tần.”

Tần Liệt bị tiếng gọi ‘chú’ này làm cho sửng sốt, xương quai hàm siết chặt.

Từ Đồ hất tay ra: “Không có chuyện gì thì em đi đây.”

Tần Liệt: “Đi vẽ sao?”

“Ừm.”

“Đi hồ Lạc Bình?”

“Ờm.”

Trên mặt cô chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, bình thường nhìn thấy anh là hi hi cười toe, lúc không thành thật còn nghịch ngợm nhảy tới nhảy lui trước mặt anh bám người không rời, vậy mà bây giờ chẳng thèm mỉm cười, cả khuôn mặt nhỏ sa sầm xị hết xuống.

Tần Liệt cọ cọ sống mũi: “Hôm nay đừng đi, dự báo thời tiết nói chiều tối sẽ có mưa.”

“Ừm.” Cô đi thẳng tới phía trước.

Tần Liệt ngăn cô lại, nghiêm mặt dọa: “Nơi này đâu đâu cũng là đường núi, trời mưa đường trơn, không an toàn.”

“Em biết rồi.” Từ Đồ chẳng chút cảm kích.

“Em đừng bướng bỉnh mà, rơi vào khe núi không phải chuyện đùa đâu.”

“Lo lắng cho em sao? Từ Đồ đột nhiên nói: “Có phải em lại đoán sai, lại suy nghĩ nhiều rồi không, chú Tần?”

Nét mặt Tần Liệt đông cứng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn vào mắt cô, không khí xung quanh bỗng trở nên ứ đọng ngột ngạt, rõ ràng mặt trời đang chiếu rọi rực rỡ, vậy mà lại như gió táp mưa sa đêm trước, khiến cho người ta không thở nổi.

Đậu Dĩ nghiêng người tựa bên khung cửa, quan sát đã đời một hồi, đút tay vào túi quần đi tới.

“Tán gẫu gì vậy?” Bàn tay hắn khoác lên vai Từ Đồ.

Qua một hồi lâu sau, cuối cùng ánh mắt Từ Đồ cũng dời khỏi khuôn mặt Tần Liệt, mỉm cười trả lời Đậu Dĩ: “Em nói muốn đi hồ Lạc Bình vẽ vật thực.”

“Muốn thì đi thôi.”

“Đúng á.” Từ Đồ đưa bảng vẽ trên tay qua cho hắn: “Vừa vặn anh đi với em, bằng không chú Tần lo lắng.”

Nghe cách xưng hô như thế, vẻ mặt Đậu Dĩ đầy tí tởn nhướng đuôi lông mày lên nhìn Tần Liệt, sợ thiên hạ chưa đủ loạn kêu một tiếng: “Chú Tần,” hắn vỗ vỗ vai anh: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ để ý chăm sóc Đồ Đồ, an toàn trở về.”

Đậu Dĩ ôm vai Từ Đồ, cố tình kéo sát vào cơ thể mình, cực kỳ thân mật tiêu sái đi ra khỏi sân.

Tần Liệt nhìn theo bóng lưng hai người, sắc mặt sa sầm trĩu nặng.

Rẽ qua góc ngoặt, Từ Đồ liếc mắt nhìn lại phía sau, mặt xịu xuống mất hết tinh thần, uể oải đứng thẳng người dậy, đẩy cánh tay hắn ra.

Đậu Dĩ thuận thế đưa tay ra sau chải chải tóc: “Giận dỗi sao?”

Cô cúi đầu ủ rũ, chẳng còn chút gì nét thông minh lanh lợi thường ngày: “Thổ lộ bị người ta từ chối.”

Đậu Dĩ nghe vậy, động tác khẽ khựng lại, cuối cùng đùa giỡn nói một câu: “Xem ra anh vẫn còn hi vọng.”

“Không có tâm trạng đùa với anh đâu.”

Hai người đi một hồi, băng qua trường tiểu học, thẳng tới phía trước là con đường ra sau núi còn hướng đông là thôn Lạc Khất.

Đậu Dĩ hỏi: “Vừa nãy em nói muốn đi đâu? Hồ gì?”

“Hồ Lạc Bình.”

“Xa không?”

“Không xa lắm.” Cô trả lời.

“Ờ.” Đậu Dĩ chậm rãi đi theo: “Tới đây mấy hôm rồi, mà còn chưa đi tham quan quanh cái thôn nhỏ này một vòng nữa.” Khuỷu tay hắn đụng đụng cô: “Phong cảnh hồ Lạc Bình có đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

“Đẹp thế nào?”

Từ Đồ nghiêm túc nhớ lại, non nước mông lung, suối chảy róc rách, cỏ cây hoa lá tựa hồ thoắt ẩn thoắt hiện như có như không. Cô chẳng nhớ được gì chỉ nhớ bàn tay dày rộng của anh bao bọc tay cô, cùng nhau vẽ nên bức tranh, truyền cho cô sức mạnh và hơi ấm ắp đầy.

Nhớ đến nụ hôn nông kia, bàn tay anh giữ chặt thắt lưng cô, cùng chóp mũi ngập tràn hơi thở của anh.

Bước chân Từ Đồ chậm lại, đột nhiên không muốn dẫn bất kỳ ai khác đến nơi đó.

Cô nói: “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, xa lắm, phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ.”

Đậu Dĩ: “…”

“Tùy tiện tìm chỗ nào ngồi đi.”

“… Cũng được.”

Hai người tìm một sườn dốc thoai thoải ngồi xuống.

Từ Đồ bảo hắn đưa một điếu thuốc, hai người im lặng không nói chuyện, ngửa đầu nhìn trời, hút thuốc.

Thời tiết hôm nay đẹp đến lạ, bầu trời trong vắt chẳng gợn bóng mây, bát ngát xanh như biển ngọc bích lấp lánh, hoàn toàn không có dấu hiệu nào là mưa giông gió chuyển.

Đậu Dĩ hút xong trước, dụi đầu thuốc xuống đất: “Nhớ lúc còn nhỏ, em không chịu ăn cơm, cứ phải đem một cái ghế ra sân, ngồi đó vừa ăn vừa nghịch.”

Từ Đồ cười nhớ lại: “Anh còn nhớ mấy chuyện này sao, anh không nhắc, em cũng quên hết.”

“Đương nhiên nhớ.” Lúc này, Đậu Dĩ cũng không ngại bẩn nữa, nghiêng người ra sau, đặt mông ngồi bệt xuống đất: “Khi đó em còn nhỏ, anh khoảng mười tuổi, ngày nào cũng vậy, tan học xong là chỉ muốn chạy ngay qua nhà em, lúc nào cũng nghĩ tới em.”

Từ Đồ ‘xùy’ nhẹ một tiếng cười khúc khích: “Ở đâu ra nghĩ tới em, anh là thích ăn cơm của bác giúp việc nhà em nấu, lần nào cũng ăn nhiều như thế, đến nỗi bác ấy còn phiền lòng, nói mỗi lần anh qua, cơm nấu không đủ ăn.”

Đậu Dĩ cười rộ lên ha ha, trước mắt hiện ra hình ảnh bác giúp việc già của Từ gia loay hoay bận bịu trong nhà bếp. Thoắt cái mà đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của bà ấy.

Đậu Dĩ nhìn về phía Từ Đồ: “Em cũng đã lớn thế này, loáng một cái biến thành thiếu nữ.” Trong lòng hắn ngũ vị tạp trần: “Biết yêu, biết cất giữ một người trong lòng.”

Hắn véo gò má cô.

“Bớt buồn nôn đi.” Từ Đồ đảo mắt, đập tay hắn ra: “Em lớn rồi, anh đừng có hở tí là động tay động chân.”

Đậu Dĩ bật cười: “Thật sự thích hắn đến vậy sao?

Từ Đồ tim miệng bất nhất nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng tạm.”

Đậu Dĩ thoáng trầm mặc, nhìn những bóng cây không ngừng đong đưa trong gió ở phía xa xa, thư thái mỉm cười: “Ngày kia anh đi, em có gì muốn nói với anh không?”

Từ Đồ cười toe: “Thuận buồm xuôi gió.”

“Không có lương tâm.” Đậu Dĩ búng một cái lên thái dương cô: “Không đổi ý sao? Vẫn không muốn về với anh?”

Hai tay Từ Đồ tuột khỏi cằm: “Không về.”

“Vậy em tính tiếp theo làm thế nào?”

Từ Đồ ngẫm nghĩ: “Trước mắt phớt lờ anh ấy hai ngày, nếu vẫn không có gì tiến triển, em lại tiếp tục theo đuổi.”

Đậu Dĩ xem thường: “Ha, còn có đối sách rõ ràng như vậy.”

Sau đó, hai người bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện về thời thơ ấu, thời gian bất giác trôi qua rất nhanh.

Mãi đến khi sắc trời chuyển tối mới đứng dậy đi về.

Đẩy cổng sân ra, những người khác đều đã có mặt ở nhà.

Trên bàn bày biện mấy đĩa thức ăn, món ăn phong phú hơn thường ngày rất nhiều, ở giữa đặt một cái bánh sinh nhật lớn, nến đã được cắm sẵn sàng, tổng cộng có chín cây, phía trên viết mấy chữ: ‘Chúc mừng sinh nhật, Duyệt Duyệt.’

Từ Đồ xoa xoa mũi, xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Liệt và Hướng San, mà bọn họ, đang từ phòng anh đi ra