Sau khi Tần Liệt trình bày xong toàn bộ vụ việc, đội trưởng Chu thuộc đội điều tra hình sự Liêu Hà, thành phố Khâu Hóa tiễn anh ra ngoài.
Hắn vươn tay: “Cảm ơn sự hợp tác của anh, phần còn lại cứ giao cho chúng tôi.”
Tần Liệt cũng đưa tay ra: “Làm phiền mọi người.”
“Nói gì vậy, đó là trách nhiệm của chúng tôi.” Hắn đội mũ cảnh sát lên, nhìn thời gian: “Đúng lúc cục cảnh sát hình sự Hồng Dương cũng vừa gọi điện tới, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp hành động với bên đó, nhân lúc thông tin còn chưa bị rò rỉ, đối phương không kịp đề phòng, sẽ tranh thủ tóm gọn một mẻ.”
Tần Liệt gật đầu.
Đội trưởng Chu nói tiếp: “Để Tiểu Lương tiễn hai người.” Hắn chỉ vào vết thương trên cánh tay anh: “Trước hết đi xử lý, sau đó tạm thời ở trong khách sạn, đừng đi lại xung quanh, bên ngoài có người canh gác, hai người có thể yên tâm.”
Đội trưởng Chu lại nhìn đồng hồ: “Thời gian cấp bách, tôi đi mở cuộc họp triển khai hành động.” Tầm nhìn của hắn chếch về một bên, ánh mắt dừng trên băng ghế dài đối diện hành lang, nở nụ cười: “Xem ra cô bé mệt lắm rồi, mau đưa cô ấy về đi.”
Tần Liệt nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy dáng hình cô, ánh mắt lập tức dịu xuống hết đỗi dịu dàng.
Từ Đồ nằm nghiêng trên chiếc ghế gỗ dài, hai chân cuộn tròn, cánh tay vòng quanh ôm trước ngực, bờ vai khẽ co lại, những lọn tóc đen nhánh rơi xuống, che khuất một bên gò má.
Có lẽ do cảm thấy cục cảnh sát an toàn nên khuôn mặt cô dãn ra, hô hấp vô cùng ổn định.
Tần Liệt giơ tay chào Chu đội trưởng rồi nhẹ nhàng bước qua đó.
Anh nửa ngồi nửa quỳ, gác khuỷu tay lên đầu gối, kề sát lại gần nhìn cô.
Mệt mỏi rã rời cộng thêm sợ hãi quá mức, lúc này tinh thần được thả lỏng, cô ngủ rất sâu.
Tần Liệt nhìn một lúc, khẽ thổi lên khuôn mặt cô, những sợi tóc nhẹ nhàng bay lên, cô không tỉnh, thậm chí hai hàng chân mày xinh xắn cũng chẳng nhíu lại chút nào.
Anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau gáy, lộ ra trọn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, ngón trỏ trượt từ sống mũi cô thẳng xuống cánh môi nụng nịu.
Tần Liệt mỉm cười đầy yêu chiều, lại dí ngón tay vào đầu chóp mũi cô đẩy lên trên.
Từ Đồ ‘ứ’ nhẹ một tiếng, bị động tác của anh đẩy căng, môi khẽ hé mở, lộ ra mấy cái răng trắng muốt như vỏ sò.
Cô gãi gãi, mắt vẫn nhắm nghiền, né tránh tay anh.
Tần Liệt nghiêng đầu nhìn ra cửa, Tiểu Lương đã đợi ở ngoài đó cả nửa ngày.
“Từ Đồ.” Anh khẽ gọi, sau đó sửa lại: “Đồ Đồ ơi…”
Hồi lâu sau: “… Dạ?” Rốt cuộc cô cũng mở mắt.
“Dậy nào em, đi về ngủ.”
“Dạ.” Từ Đồ vẫn còn đang ngái ngủ, ánh mắt mông lung, một lúc sau mới phản ứng: “Xong hết rồi hả anh?”
“Xong rồi.”
“Dạ.”
Tần Liệt đỡ vai cô dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cho cô tựa vào người mình, đành phải để sĩ quan cảnh sát Tiểu Lương đợi thêm chốc lát, cho cô có thời gian tỉnh ngủ.
Từ Đồ dựa đầu vào vai anh, mơ màng ngoáy mũi, đột nhiên nhớ đến gì đó, ngồi bật dậy: “Em có đè lên vết thương của anh không?”
Tần Liệt ngồi khom người, nghiêng đầu sang trái: “Không có, bên này.”
Cô rướn cổ nhìn qua, lập tức tỉnh táo hẳn: “Chừng nào đi bệnh viện vậy anh?”
“Lát nữa.”
Cùng đi với hai người, ngoài Tiểu Lương còn có hai vị cảnh sát khác, lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện nhân dân thành phố Khâu Hóa gần đó.
Tầm rạng sáng, phòng cấp cứu của bệnh viện khá vắng vẻ. Bác sĩ xử lý xong vết thương, kê một ít thuốc, dặn dò thêm mấy câu tránh chạm vào nước, chú ý không để bị nhiễm trùng.
Từ Đồ nhìn chằm chằm chỗ băng gạc kia, bên trong có màu vàng của thuốc sát trùng thấm ra. Sau khi rửa sạch vết thương, không phải là máu thịt trộn lẫn mơ hồ như cô sợ, chỉ là bị luồng khí nóng làm rách da, cũng không quá nghiêm trọng nên không phải khâu.
Tim Từ Đồ rơi xuống chỗ cũ, lôi bàn tay to rộng của anh đi thẳng một mạch, đau lòng nói: “Anh phải chịu ấm ức rồi, nhóc đáng thương của em.”
Tần Liệt bị cô kêu như thế, cả người chợt nổi gai lạnh, trừng mắt: “Không được gọi như vậy.”
Từ Đồ dẩu môi, càng nắm tay anh chặt hơn.
Rốt cuộc bây giờ cô cũng đã sống lại, đã có thể nói đùa, ánh mắt nghịch ngợm nhìn lung tung, quan sát thành phố xa lạ này.
Tần Liệt nhìn đi chỗ khác, thầm thở một hơi dài. Đến giờ trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, nghĩ lại mà rùng mình, nếu như anh tới trễ một bước, chuyện sắp xảy ra trong rừng không biết phải làm thế nào mới có thể cứu vãn.
Trời gần về sáng, nhiệt độ bỗng giảm mạnh. Trên đường đã có lác đác người đi lại, công nhân vệ sinh đường phố đã đổi sang áo dài tay.
Gió từ bờ sông thổi tới, mang theo vị lờ lợ ẩm ướt.
Từ Đồ thốt lên: “Anh siết đau em.”
Lúc này, anh mới hoàn hồn, khẽ nới lỏng sức bàn tay, hỏi: “Em có đói không?”
“Đói nãy giờ lận.”
Tần Liệt vòng cánh tay trần của mình qua eo cô: “Muốn ăn gì nào?”
Từ Đồ xoa xoa bụng, híp mắt nhìn ngọn đèn xa xa: “Bây giờ, em đặc biệt thèm ăn một ly mì ăn liền nóng hầm hập, còn có trứng muối và chân giò hun khói nữa.”
“Chỉ yêu cầu như vậy thôi?”
“Đúng á.”
Tần Liệt cười nói: “Đi mua mấy món này.”
Bọn họ đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ ăn và đồ dùng tắm rửa, sau đó trở về khách sạn.
Mấy người Tiểu Lương lái một chiếc Santana màu đen, đậu ở con hẻm nhỏ đối diện khách sạn, đầu xe hướng về phía cửa ra vào, tất cả mọi hoạt động đều nằm trong phạm vi giám sát của bọn họ.
Sắc trời dần chuyển sáng, đêm tối này sắp vĩnh viễn qua đi.
Anh đặt những món đồ vừa mua lên bàn, quay đầu quan sát một lượt, điều kiện nơi này tốt hơn căn phòng ở Phàn Vũ kia. Là phòng tiêu chuẩn, sàn nhà trải thảm, tường dán giấy trang trí, drap trải giường màu trắng, bồn tắm kiểu dáng góc giống hình bán nguyệt, kính mờ, thiết kế rất đơn giản.
Từ Đồ đang cúi đầu cởi dây giày, lột vớ ra, bình thường lười biếng quen rồi, thuận tay ném luôn sang bên cạnh.
Tần Liệt nhìn thấy, cúi xuống nhặt lên, cuộn hai chiếc lại với nhau rồi ném vào bồn rửa tay.
“Đi tắm trước nhé?” Anh hỏi.
Từ Đồ gật đầu, nhớ đến mấy lời vừa rồi bác sĩ căn dặn, do dự một lát: “Hay là tắm chung, em giúp anh tắm.”
Tần Liệt nhướng nhướng mày, đương nhiên không có chuyện từ chối.
Cánh cửa kính mờ đóng lại, không gian nhỏ hẹp vô cùng chật chội, hai người cách nhau không đến một tấc, Từ Đồ đứng bên trong, không để cho nước bắn vào anh.
Cô nhúng ướt khăn, gấp lại thành một mảnh cỡ lòng bàn tay, nghiêm túc lau người cho anh thật cẩn thận từ trên xuống dưới.
Tần Liệt rũ mắt ngắm cô. Tiếng nước chảy không ngừng vang lên, sau lưng cô là tầng tầng hơi nóng phả ra như sương mù dày dặc.
Đột nhiên một chiếc khăn úp lên mặt anh, Từ Đồ nhón chân, khoác tay lên vai anh, lau qua lau lại.
Tần Liệt né đầu: “Để anh tự làm.” Anh nhìn cô: “Em tắm đi.”
“Dạ.” Từ Đồ đưa khăn cho anh, còn mình đi tới vòi sen, nước ấm từ trên xối xuống, tóc cô bết vào mặt.
Từ Đồ bó gọn ra sau vươn hai tay giữ lấy, mắt khép chặt, miệng hé mở khẽ khàng. Da thịt thân thể trắng ngần, những tia nước phản chiếu ánh đèn lấp lánh chảy dọc từ khuôn mặt cô xuống xương quai xanh, bầu ngực, bụng dưới và đầu gối, đến cả ngón chân cũng trong suốt óng ánh.
Toàn thân như được khảm trong lớp thủy tinh mỏng cánh ve.
Từ Đồ mở mắt ra, sau tầng sương mù lãng đãng, ánh mắt anh không ngừng nhìn cô đăm đắm.
Tầm mắt cô nàng khẽ dời xuống bên dưới, thắc mắc: “Lúc nhỏ anh thường ăn gì vậy?”
“Hửm?”
Cô tắt vòi sen, vắt ráo khăn lau người: “Em cũng muốn ăn giống anh, có phải sẽ lớn lên không?”
Tần Liệt nghe không hiểu: “Ý em là gì?”
Từ Đồ cười hí hí, từ bên cạnh anh, cánh tay hạ xuống, nắm nơi đã sớm dựng đứng, tuốt một cái: “Sao lại lớn như vậy chứ!”
Cô nàng nói xong cười hắc hắc bỏ chạy, khuôn mặt Tần Liệt đen thùi, với tay chụp một phát ném thẳng lên giường.
Hai người quay cuồng một trận.
Tần Liệt âu yếm hôn môi cô. Anh chống khuỷu tay xuống giường nằm sấp trên người cô, nương theo ánh đèn nhu hòa ngắm cô thật kỹ.
Hồi lâu sau, Từ Đồ lên tiếng: “Em tưởng sẽ không còn được gặp lại anh nữa.”
“Nói ngốc nghếch gì vậy.”
“Thật đó, lúc ở trong rừng em hoàn toàn tuyệt vọng, nếu gã thấp gầy kia thật sự làm gì, chắc em không sống nổi.”
Tần Liệt vuốt ve mái tóc cô: “Anh không dám nói, từ nay về sau sẽ không bao giờ có chuyện như thế này phát sinh thêm lần nữa. Nhưng cho dù có bất luận chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ dùng hết khả năng và tính mạng của mình để bảo vệ em.” Anh dừng một lúc: “Nhưng có một điều anh muốn em hiểu, không có gì quan trọng hơn mạng sống, miễn là còn sống, những ký ức đau đớn khổ sở đến một ngày sẽ phai nhạt trong trí nhớ. Tất cả đều là số mệnh, sẽ phải đi con đường nào, ông trời đã sớm xếp đặt cho em.”
Anh nói: “Cho dù tốt hay xấu, em cũng đều phải chấp nhận.”
Anh nhìn cô chốc lát: “Em hiểu không?”
Từ Đồ gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên tia lấp lánh, nhoẻn miệng cười: “Đó nhất định là con đường bằng phẳng tươi sáng, có anh bên cạnh.”
Tần Liệt cũng cười: “Em nói rất đúng.” Sau đó lại trịnh trọng nói tiếp: “Về sau không được phép nhắc tới mấy chữ chết chóc nữa.”
“Dạ.”
Từ Đồ đáp lại, ngón tay vẽ nhẹ lên cằm anh, nhắc tới trong rừng đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, tay anh có đau lắm không?”
Cô kéo bàn tay to rộng thô ráp của anh đến trước mặt, lật qua lật lại, khớp xương sưng đỏ, mấy vết tấy do đánh gã thấp gầy trước đó vẫn chưa tan.
Tần Liệt cố ý nói: “Đau.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Anh cười: “Em thổi cho anh đi.”
Từ Đồ bất giác nhớ lại đêm mưa ở Phàn Vũ, cô liều lĩnh đội mưa bám đuôi theo anh, hai người nấp dưới mái hiên nhà người ta trú mưa, cô nói tay đau, anh liền thổi cho cô.
Hai người bèn nhìn nhau cười, Từ Đồ chu miệng, từng hơi thở man mát dễ chịu phả lên mu bàn tay anh.
Cô hỏi: “Hết đau chưa anh?”
Hai mắt Tần Liệt sâu hun hút: “Hết rồi.” Anh bỗng chốc nâng người dậy, quỳ giữa hai chân cô: “Anh cũng thổi cho em.”
Từ Đồ còn chưa kịp phản ứng, hai ngón cái của anh đã nhẹ nhàng cẩn thận lật hai bên ra, cái lỗ nhỏ đáng thương hé mở, xung quanh đỏ và sưng, có dấu hiệu xé rách nhè nhẹ.
Tim Tần Liệt quặn thắt từng hồi, không thể nói rõ được cảm xúc lúc này, hối hận đau lòng, cả vui sướng phấn khích.
Nghĩ nhiều phức tạp, anh không muốn nghĩ, vùi đầu xuống.
Từ Đồ cắn chặt mu bàn tay, một phen tắt đèn đầu giường.
Bên trong tối om, các giác quan càng nhạy cảm hơn.
Vừa bắt đầu, cô cảm thấy nhẹ hẫng, khoan khoái dễ chịu, có gió nhẹ thổi qua mát lạnh, sau đó trơn mịn thấm ướt.
Mu bàn tay bị chính mình cắn đau, cô không kìm nén được nữa lập tức ưỡn người bày tỏ.
Tần Liệt vừa định có động tác tiếp theo, bụng của Từ Đồ hết sức lỗi thời kêu lên kháng nghị.
Thân thể Tần Liệt cứng đờ, cười khổ dừng cuộc. Lúc này mới nhớ ra từ lúc quay về tới giờ, hai người vẫn chưa ăn gì.
Anh hỏi: “Đói bụng sao?’
Từ Đồ lí nhí: “Dạ.”
Anh lấy lại nhịp thở bình ổn, đứng dậy bật đèn, đi đun nước nấu mì cho cô.
Đến khi ăn xong, ngoài trời đã lộ ra quầng sáng trắng mờ nhạt.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh ôm cô ngủ.
Chỉ vừa chợp mắt, cảm giác thời gian chưa qua được bao lâu, Tần Liệt bị một hồi tiếng gõ cửa đánh thức.
Anh bất giác bừng tỉnh, phản ứng mấy giây, xoay người lấy đồng hồ đeo tay của cô trên tủ đầu giường, tám giờ, chỉ mới ngủ chưa đến ba tiếng.
Từ Đồ mơ mơ màng màng: “Có người gõ cửa hả anh?”
Bên ngoài có người gọi tên anh. Là cảnh sát Tiểu Lương.
Tần Liệt lập tức đáp lại một tiếng, nhanh chóng mặc quần vào đi ra mở cửa.
Tiểu Lương thức suốt đêm hai mắt đỏ ngầu, trên người loáng thoáng mùi thuốc lá, nói với anh: “Tôi tới thông báo với hai người một tiếng.” Nét mặt hắn thả lỏng: “Cao Sầm và ba tên đồng bọn của hắn đã bị sa lưới.”
Tần Liệt tựa vào thành cửa, không ngờ có thể tóm được bọn chúng nhanh như thế.
Tiểu Lương nói tiếp: “Dựa vào biển số xe hôm qua anh cung cấp kết hợp với camera giám sát của trạm xăng dầu, đã tóm được gã đầu tiên là Vương Toàn An trong rừng, à, chính là gã thấp gầy hai người nói, sau đó tiếp tục lần theo dấu vết xe di chuyển…” Hắn nói liền một mạch, chợt dừng lại, gãi gãi ót, mỉm cười: “Không kể chi tiết nữa, chỉ thông báo cho hai người biết một tiếng. Chúng tôi đi trước, chờ hai người nghỉ ngơi xong, đi đến cục cảnh sát một chuyến, sau đó có thể trở về Hồng Dương bất cứ lúc nào.”
Tần Liệt vươn tay: “Cảnh sát Lương, vất vả rồi.”
“Nên làm.”
Anh chỉ tay ra sau: “Hay là ngài đợi một lát, chúng ta cùng xuống dưới ăn sáng?”
Tiểu Lương xua tay: “Không cần không cần, hai người ngủ tiếp đi, tôi cũng về ngủ bù.”
Sau khi nói thêm mấy lời cảm ơn, Tần Liệt đóng cửa lại, xoay người vào, thấy Từ Đồ trốn dưới chăn dòm anh.
Anh liền đi tới giường ngồi xuống, ôm cả cuộn chăn lên, người trong lòng lộ ra hai cánh tay trần mảnh mai, mấy lọn tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu.
Tần Liệt: “Nghe thấy hết rồi sao?”
Từ Đồ nhìn anh, nhếch miệng cười toe: “Nghe rồi.”
Tần Liệt cúi xuống hôn trán cô: “Bọn chúng sẽ bị trừng trị thích đáng, cho dù có chạy trốn bao lâu đi nữa, cuối cùng cũng không thể nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
Cô gật đầu lia lịa: “Dạ.”
“Muốn ngủ nữa không nào?”
“Dạ muốn.” Từ Đồ lại chùi xuống giường.
Tần Liệt cũng cởi quần nằm xuống.
Từ Đồ nhào vào lòng anh, ngắm nhìn tia nắng vàng óng chiếu lên rèm cửa sổ.
Mặt trời đã mọc ở phía đông, bầu trời trong xanh quang đãng, thời tiết tươi đẹp khởi đầu một ngày mới.
Qua mấy phút sau, cô hỏi: “Chúng ta về Lạc Bình hả anh?”