Đợi nàng có lại ý thức lần nữa, nàng phát hiện mình đã trở về năm bản thân 7 tuổi ở kiếp đầu. Thời điểm nàng trở về là ba tháng trước khi nàng bị ép kết hôn và nhường ngôi cho Trần Tống.
Cứ như vậy, sau khi xác định bản thân đã trở về quãng thời gian đầy biến động này thì tâm trạng nàng không khỏi trở nên hỏng bét. Chỉ cần nghĩ việc bản thân không thể gặp lại và ở bên đền đáp công ơn nuôi dưỡng cho ba mẹ thì nàng đã buồn bã vô cùng. Mỗi lần nhớ đến chuyện này thì đôi mắt nàng không khỏi bất tri bất giác lại trở nên đỏ hoe.
Thế nhưng chẳng để nàng buồn bã được bao lâu thì các cung nữ và ma ma có nhiệm vụ đi vào hầu hạ nàng rời giường đã phát hiện nàng đang khóc. Bọn họ trở nên hoảng hốt vô cùng, vội vàng chạy đến trấn an, muốn biết lý do tại sao nàng lại khóc. Tuy nàng biết bọn họ chẳng qua chỉ là sợ hãi nàng vì tâm trạng không tốt mà trách phạt bọn họ nên mới muốn trấn an nàng nhưng nàng vẫn ngừng lại, không tiếp tục rơi nước mắt nữa. Nàng không khóc không phải vì sợ bị chê cười hay bị triệu đến gặp mặt người mẫu hậu tốt kia mà là do nàng đã kịp chấn tỉnh lại tinh thần của bản thân. Đầu óc trì độn trong chốc lát, nàng nhanh chóng phản ứng lại và hồi ức đến các phản ứng của bản thân trước đây... Cứ như vậy, nàng đã dùng diễn kỹ không mấy tinh thông của mình để che giấu sự thay đổi của bản thân và tiến hành tiếp cận các vị đại thần vẫn luôn đứng về phe hoàng tộc để lật đổ sự khống chế của phe phái họ Trần.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã gần ba tháng trôi qua, kế hoạch của nàng đã xếp đặt thành công, ngay cả bước quan trọng là mồi dẫn nàng cũng đã vừa làm xong. Bây giờ, nàng chỉ cần ngồi chờ đợi con thú dữ bước vào cạm bậy nàng đã đào sẵn mà thôi.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, một cuộc đối thoại có ý nghĩa quan trọng ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước đang xảy ra.
Chỉ thấy, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt tràn đầy sự suy ngẫm và khôn ngoan thân mặc triều phục của một vị quan nhất phẩm cao quý, mở miệng hỏi:
-" Tiểu Tống, ngươi xác định những điều người nói là thật sao ?"
-" Vâng, đúng là thật ạ." Trần Tống đáp, giọng nói rõ ràng có chút run và e ngại nhìn người đối diện.
-" Được rồi, ngươi cứ quay lại hầu hạ bệ hạ trước đi, thúc sẽ xử lí chuyện này, không cần để í."
Nói, Trần Thủ Hà khoát tay áo, ra hiệu Trần Tống lui ra trước, bản thân ông thì cũng nhanh chóng xuất cung, bảo xe phu đánh xe đến phủ Thái úy tìm Thái ý thương lượng đi.
Ở một diễn biến khác, Lan Hy nhanh chóng xuất cung và đến Lý phủ bằng mật đạo. Đến nơi, nàng trình bày rõ ý đồ đến và đưa ra lệnh bài:
-" Chủ tử nhà ta có việc gấp phải thương lượng với Lý đại nhân, làm phiền ngươi đi vào thông báo, đây là tín vật của chủ tử nhà ta."
Tiểu Tùng vốn đang ko để ý nhưng khi nghe đến từ "chủ tử" và thấy chiếc lệnh bài thì vội vàng khom lưng nhận lấy, vội vàng nói.
-" Lan Hy cô nương xin đợi một lát, nô tài sẽ đi vào thông báo ngay."
Nói, Tiểu Tùng vội vàng chạy vào trong phủ thông báo, chưa đầy nửa khắc, hắn đã lại vội chạy ra, cung kính nói:
-" Lão gia cho mời ngài."
Nghe vậy, Lan Hy không nói gì, chỉ gật đầu rồi đi theo Tiểu Tùng vào trong phủ đi.
Đi qua mấy cái hành lang uốn khúc, rốt cục, Tiểu Tùng dừng chân trước một căn phòng.
-" Lan Hy cô nương, mời."
Lan Hy nói câu "Cảm tạ." rồi ném cho Tiểu Tùng một cái hầu bao nhỏ, xoay người gõ cửa đi vào phòng. Cửa khép lại, Tiểu Tùng một mặt vui mừng, nâng tay lên ước lượng hầu bao rồi vui vẻ chạy đi đi.
Trong phòng
Lý đại nhân thân mặc thường phục đang ngồi bên án thư, thấy Lần Hy đi vào thì đứng lên hỏi.
-" Không biết bệ hạ có gì dặn dò lão thân đi làm ?"
-" Lý đại nhân khách sáo rồi, bệ hạ dặn ta nhắn với ngài: kế hoạch sắp bắt đầu, bảo ngài hãy chuẩn bị cho kỹ."
Lý Thiên Hùng nghe vậy, đôi mắt toát lên vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại, bảo:
-" Tốt, Lan Hy cô nương, nhờ cô về bẩm báo lại với bệ hạ là lão thân đã biết, lão thân nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng."
Lan Hy nghe vậy, gật đầu đáp ứng và xin trở về lĩnh mệnh.
Nhìn bóng lưng của Lan Hy rời đi, Lý Thiên Hùng không khỏi liên tưởng đến bóng hình nhỏ tuổi đang ở trong cung cấm kia. Cách đây ba tháng, sau khi thiết triều, khi ông sắp ra đến cửa cung, ông bị một tiểu cung nữ vô ý va chạm vào người. Điều làm ông ngạc nhiên nhất là tiểu cung nữ đó đã nhét vào tay ông một mảnh giấy nhỏ. Nội dung của mảnh giấy đại khái là chủ nhân của mảnh giấy hẹn gặp mặt ông tại ngự hoa viên. Vốn dĩ nếu là bình thường thì ông sẽ cho người phạt cung nữ kia và ép hỏi ra lai lịch của mảnh giấy nhưng hôm ấy, chẳng hiểu sao, ông lại có dự cảm là ông nên đến ngự hoa viên gặp người thần bí kia một lần.
Trên đường đến, ông đã luôn suy đoán xem rốt cuộc là ai đã muốn gặp riêng ông và mục đích của người đó là gì. Nhưng dù ông đoán già đoán non cũng không đoán đến người hẹn gặp ông lại là bệ hạ. Một tiểu công chúa mới 7, 8 tuổi đã lên ngôi và luôn bị mọi người xem như một con rối. Chính bản thân ông cũng có ác cảm với vị nữ đế duy nhất này bởi nàng thân là phận nữ nhi lại giữ chức vị của bậc cửu ngũ chí tôn. Đã vậy nàng còn luôn biểu hiện ra tính bướng bỉnh, cứng đầu,... khiến cho ông và các đồng liêu đều vô cùng lo lắng triều đại đã kéo dài hơn 200 năm sẽ chấm dứt trên tay nàng.
Lúc ông gặp được bệ hạ, ông chỉ nghĩ đơn thuần là bệ hạ chỉ là tình cờ đến đây chơi thôi bởi ông nghe được trong cung truyền ra lời đồn rằng bệ hạ rất hay vì ham chơi mà trốn học nên ông gặp được bệ hạ ở ngự hoa viên cũng không quá khó hiểu. Điều làm ông chú ý là không có bất kỳ cung nữ hay thái giám nào ở bên hầu hạ người. Tuy ông lúc đó không thích bệ hạ nhưng tốt xấu gì bệ hạ cũng là vua của một nước đâu thể không có kẻ hầu người hạ bên người được.
Ông đang định mở miệng hỏi bệ hạ thì đã thấy khuôn mặt nhỏ của bệ hạ tràn đầy vẻ nghiêm túc, mở miệng hỏi:
-" Lý đại nhân, ngươi đã đến rồi, tuy những lời trẫm sắp nói sẽ làm ngươi rất ngạc nhiên nhưng ta muốn thương lượng với ngươi một việc...."
.......
Bạn đầu ông rất thất vọng khi người đó lại là bệ hạ nhưng ôm tâm lý đằng nào ông cũng đến rồi thì cứ nghe người nói một lát cũng không sao. Ai mà ngờ được, những lời bệ hạ nói tiếp theo lại khiến ông kinh ngạc vô cùng. Ông đã rất ngạc nhiên khi những phân tích đúng đắn, chính xác về thế cục của triều đình và đất nước được thốt ra từ miệng bệ hạ. Ngoài ra, những điều mà bệ hạ nói hay phân tích về thế cục sẽ xảy ra trong tương lai đều hoàn toàn ứng nghiệm.
Đến bây giờ nghĩ lại, ông vẫn thấy mấy mắn vì ngày hôm đó đã đi theo dự cảm của mình. Cũng nhờ lần đó, ông đã thấy được một tia hy vọng cho tương lai của đất nước, của một triều đại sắp sụp đổ. Được rồi, ông cũng nên đi liên lạc với mấy lão già kia để tránh kế hoạch mà bệ hạ trù tính bấy lâu xảy ra vấn đề. Nghĩ vậy, ông liền kêu hạ nhân đi gửi thiệp mời khách đến phủ uống trà.