-" Hồi bẩm bệ hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho." Lý Thiên Hùng quỳ một chân dưới đất, một tay để ngang trước ngực bày tỏ lòng tôn kính, một tay cầm mũ sắt. Thỉnh thoảng trên người ông lại có vài giọt chất lỏng màu đỏ thuận giáp sắt rơi xuống đại điện.
Lý Thiên Linh thân mặc long bào ngồi trên ngai vàng nghe vậy thì nở một nụ cười. Giọng nói lanh lảnh của nàng từ từ vang lên:
-" Miễn lễ, Lý tướng quân quả nhiên không để trẫm thất vọng. Ngài hãy đứng lên trước đi."
Nghe vậy, Lý Thiên Hùng cúi đầu cảm tạ rồi mới chậm rãi đứng dậy.
-" Vâng, thần xin đa tạ bệ hạ."
-" Tướng quân không cần khách sáo như vậy, mọi chuyện đã xử lý thế nào rồi ?" Lý Thiên Linh thấy ông khách sáo như vậy thì trong lòng phiền muộn thở dài một hơi rồi nhàn nhạt hỏi.
-" Bẩm bệ hạ, thần đã chia binh làm ba đạo: một đạo vây quanh, bắt gọn quan lại thuộc phe phái họ Trần có tội danh xác thực; một đạo đang đóng giữ tứ phương cổng thành phòng trường hợp có kẻ muốn nhân cơ hội bỏ trốn; một đạo cuối cùng thì đang chờ lệnh ở bên ngoài đại điện. " Lý Thiên Hùng cung kính cúi đầu hồi đáp. Dừng trong chốc lát, ông lại nói tiếp:
-" Còn về mấy tên chuột nhắt trong thành thì thần đã cho người bắt lại và đang nghiêm hình bức cung. Thần tin tưởng không bao lâu nữa thì chúng ta sẽ có được thông tin chính xác về cách liên hệ của bọn chúng thôi."
Lý Thiên Linh nghe vậy thì hài lòng nhẹ gật đầu, mở miệng nói:
-" Được rồi, nếu như tướng quân gặp chuyện gì khó khăn thì có thể nhờ đến sự giúp đỡ của trẫm. Còn về phía bọn người Trần Thủ Hà thì ngài cứ liệu sự mà làm. Để bọn họ ăn một chút khổ cũng là việc tốt. Mặt khác, tướng quân cũng phải đẩy nhanh tiến độ trong việc tìm kiếm hổ phù và nắm giữ quân đội của bọn họ." Dừng trong chốc lát, nàng lại nói tiếp:
-" Còn bây giờ, phải thật tốt khoản đãi binh sĩ. Sau khi xử lý xong mớ phiền phức này, trẫm sẽ đích thân định công ban thưởng cho tướng quân và bọn họ."
Lý Thiên Hùng nghe vậy thì gật đầu đáp ứng và cúi đầu cảm tạ:
-" Thần xin thay mặt cho bọn họ cảm ơn bệ hạ."
-" Được rồi, đây vốn dĩ là điều bọn họ nên được. Ngài hãy lui ra trước đi." Lý Thiên Linh phất phất tay ra hiệu cho Lý Thiên Hùng lui ra.
-" Vâng, thần xin cáo lui." Thấy vậy, Lý Thiên Hùng cũng không nói gì nữa chỉ gật đầu hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi sau khi Lý Thiên Hùng rời khỏi đại điện, vẫn luôn im lặng đứng hầu hai bên người nàng Lan Hy và Minh Nguyệt mới bắt đầu nói chuyện:
-" Chủ tử, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây ?"
Lý Thiên Linh nghe vậy thì trầm ngầm suy nghĩ trong chốc lát rồi mới mở miệng hồi đáp:
-" Đi, chúng ta đến Loan Nguyệt điện đi."
-" Chủ tử, không phải chúng ta vừa rời khỏi đó sao, bây giờ chúng ta lại đến đó làm gì ?" Minh Nguyệt nghe vậy thì tỏ vẻ không hiểu hỏi.
-" Minh Nguyệt ! Chủ tử nói gì thì chúng ta cứ nghe theo là được. Khi nào chủ tử muốn nói thì ngài ấy sẽ nói cho chúng ta biết thôi." Lan Hy đứng một bên thấy vậy thì không khỏi phiền muộn lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
-" Ò, ta biết rùi.” Minh Nguyệt nghe vậy thì ỉu xìu ứng thanh.
Lý Thiên Linh và Lan Hy thấy vậy thì không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nghĩ trong chốc lát, Lý Thiên Hinh mới bất đắc dĩ nói:
-“ Ngươi đó, đã sắp tới tuổi cập kê rồi mà tại sao vẫn ngốc nghếch như vậy ? Ta đến Loan Nguyệt điện cũng chỉ là muốn “dặn dò” nàng ta vài câu mà thôi. Cũng đâu phải chuyện to tát gì mà ngươi lại phải thất vọng.” Nói, Lý Thiên Linh không khỏi lấy tay che trán.
-“ Vâng ?” Vốn đang ỉu xìu Minh Nguyệt nghe vậy thì cười đến như đạt được món đồ chơi yêu thích bé con.
Nói nói, nàng đã xách váy lên muốn đi ngay nhưng đúng lúc này, tiếng ho nhắc nhở của Lan Hy đã vang lên. Minh Nguyệt nghe vậy thì ngay lập tức khựng lại trong tay động tác, cứng nhắc quay đầu lại dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Lý Thiên Linh. Ánh mắt kia như muốn thúc giục Lý Thiên Linh hãy đi nhanh lên.
Lý Thiên Linh thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, đáp:
-“ Được rồi, cũng không phải là đi chơi, ngươi vội vàng như vậy làm gì ?” Nói thì nói vậy nhưng Lý Thiên Linh vẫn đứng dậy rời khỏi ngai vàng đi về phía trước.
Đi trong chốc lát, Lý Thiên Linh lại quay đầu lại thúc dục nãy giờ vẫn đứng ở một bên che miệng nở nụ cười Lan Hy:
-“ Còn không mau đi .?”
-“ Vâng.” Thấy vậy, Lan Hy không khỏi nhanh chóng chạy đến phía sau lưng Lý Thiên Linh.
Dần dà, bóng người của bọn họ cũng dần biến mất ở phía chân trời. Thế nhưng vẫn loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện ríu rít của Minh Nguyệt:
-“ Lan Hy, lúc nãy ngươi cười gì vậy ?”
-“ Không có gì.” Lan Hy từ chối cho đáp án nói.
-“ Thật sự ??” Minh Nguyệt nghe vậy thì tỏ vẻ không tin.
-“ Đương nhiên, bằng không ngươi nghĩ ta đang cười chuyện gì ?” Lan Hy nghe vậy thì thề thốt phủ nhận.
-“ Hmm...”
Lý Thiên Linh đi ở phía trước thấy vậy không khỏi nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm. Nàng rất yêu những giây phút bình dị thế này cho nên nàng nhất định sẽ trở thành người có thể chưởng khống vận mệnh của bản thân...