Tam Kiếp: Xuyên Về Cổ Đại Làm Nữ Hoàng, Ta Phát Triển Đất Nước

Chương 30: Mộng - Gặp lại



Tận mắt chứng kiến tất cả rung động làm ngay cả bình thường nghịch ngợm, hay nói chuyện Minh Nguyệt cũng không khỏi trở nên trầm mặc. Cũng bởi vậy, trên đường trở về bầu không khí vẫn luôn rất ngột ngạt.

Mãi cho đến khi về đến Càn Nguyên điện bầu không khí mới trở nên có chút hoạt bát lên. Lý Thiên Linh đại khái cũng hiểu bọn họ tâm tư không ở đây cho nên sau khi để bọn họ hầu hạ nàng tắm rửa, ăn uống thì để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi sớm hơn so với thường ngày.

Cứ như vậy, trong căn phòng rộng rãi, xa hoa cũng chỉ còn lại một mình Lý Thiên Linh. Nàng mặc trên thân được may bằng quý giá tơ lụa y phục, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Từ sau khi xuất cung đi dạo một chuyến kinh thành trở về, nàng vẫn luôn băn khoan một vấn đề. Đó là làm sao để giải quyết vấn đề khuyết thiếu lương thực. Còn về tại sao không giải quyết vấn đề hạn hán trước thì là do bây giờ đã gần đến tháng 11. Dù bây giờ nàng có huy động người làm đê, đắp mương dẫn nước vào ruộng thì cũng không có bao nhiêu hiệu quả đáng nói vì đã đến giữa mùa và tình trạng phát triển của cây hoa màu đều rất kém nên khó mà hồi phuc. Thay vào đó, chỉ cần chống trụ qua mùa đông năm nay thì nàng có thể đưa ra nguyên bộ kế hoạch cải cách hoàn toàn cách thức trồng trọt của bách tính và có thể thu được sản lượng cao hơn.

Cho nên vấn đề nguy cấp nhất cần giải quyết bây giờ là vấn đề lương thực. Nhưng bây giờ đang mất mùa, lượng lương thực dự trữ trong kho cũng không đủ để giúp cho toàn bộ bách tính trong kinh thành và các vùng nguy cấp về lương thực chống được vài tháng. Haiza, nếu như đây là hiện đại thì tốt, lúc đó dù nàng thiếu lương thì cũng có thể trồng các loại lương thực cao sản, giá thành rẻ lại có chất dinh dưỡng cao giúp mọi người gắng gượng chống đỡ qua mùa đông này cũng không có khó khăn như vậy.

Nghĩ nghĩ, nàng không khỏi cảm thấy thần trí của mình dần dần trở nên mơ hồ, hai mắt trở nên mông lung rồi dần dần lâm vào giấc ngủ. Trước khi thiếp đi nàng vẫn đang nghĩ có lẽ là do hôm nay nàng đã hoạt động quá nhiều nên mới trở nên mệt mỏi như vậy...

Mà khi nàng thiếp đi trên bàn được một lát sau, một bóng người bỗng dưng lại xuất hiện trong phòng. Ảnh yên lặng nhìn chằm chằm vì mệt mỏi mà lâm vào ngủ say Lý Thiên Linh trong giây lát rồi lại nhẹ nhàng đi đến bên người nàng. Cúi người xuống ôm lấy đã ngủ say Lý Thiên Linh vào lòng, hắn cẩn thận bế nàng đi đến trên long sàng. Nhẹ nhàng đặt nàng lên trên long sàng rồi lại cẩn thận vén chăn cho nàng xong hắn mới một lần nữa biến mất trong phòng.

Mà đỗi lại một bên khác, Lý Thiên Linh sau khi thiếp đi lại cảm giác bản thân đang chìm xuống dưới, nàng dãy dụa muốn thoát khỏi cảm giác này nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được mà lâm vào mộng mị. Trong cơn mộng mị, nàng nghe thấy giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên bên tai.

-" Linh, đã đến giờ đi học rồi mà con còn chưa dậy sao ?" Giọng nói dừng lại trong chốc lát như đang đợi nàng trả lời.

Mà vốn dĩ thần chí đang còn chút mơ hồ Lý Thiên Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ mình sau không khỏi nhanh chóng tỉnh táo lại, mở choàng mắt ra. Trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu, tinh xảo của nàng là tràn đầy biểu cảm kinh ngạc, là tràn đầy không thể tin, là bất khả tư nghị, nàng có chút do dự không xác định lên tiếng đáp lại:

-" Mẹ ?"

Đỗ Lan nghe thấy giọng nói còn có chút mơ hồ của con gái lại xen lẫn có chút lo lắng bất an vang lên thì không khỏi không hiểu ra sao. Bình thường con gái nàng vẫn luôn trưởng thành, thậm chí có thể nói là có chút như bà cụ non khiến nàng và cha con bé không khỏi vừa vui mừng, vừa bất đắc dĩ nhưng hôm nay con bé không chỉ ngủ quá giờ mà tâm trạng còn có chút không ổn định. Điều này thật sự là rất hiếm thấy. Mà con gái đột nhiên trở nên khác thường như vậy làm nàng thật sự rất lo lắng. Nàng vội vươn tay đặt lên trên khóa cửa định mở ra nhưng nhớ đến con gái dường như thật không thích việc có người tự tiện đi vào cho nên chỉ có thể lo lắng hỏi:

-" Là mẹ. Hôm nay con làm sao vậy, con cảm thấy trong cơ thể không khỏe sao ?"



Xác định là mẹ - người mà bản thân vẫn luôn tưởng niệm sau, Lý Thiên Linh cũng không cố kỵ được nhiều như vậy trực tiếp mở cửa phòng ra lao vào ôm chặt lấy Đỗ Lan.

Đỗ Lan thấy con gái như vậy thì không khỏi sửng sốt nhưng cảm nhận được cảm xúc chập trùng không ổn định của con gái sau, nàng không khỏi nhẹ nhàng cúi người xuống vòng hai tay ra ôm chầm lấy con gái. Nàng một bên dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng con gái, một bên nhẹ giọng trấn an nàng:

-" Thiên Linh hôm nay làm sao vậy ? Mẹ vẫn luôn ở đây với con mà."

Lý Thiên Linh không nói gì, chỉ dùng hết sức lực ôm chặt lấy thân hình ấm áp của mẹ mình. Nước mắt của nàng trong bất tri bất giác đã trào ra. Cảm xúc trong lúc nhất thời đều trở nên kích động vô cùng. Lần này, nàng thật sự không hề để ý đến hình tượng của bản thân mà chỉ liều mạng không ngừng tham luyến những phút giây này. Nàng sợ bản thân chỉ không chú ý một cái thì khi tỉnh mộng, nàng sẽ lại trở về với hiện thực, phải cô đơn, lẻ loi một mình.

Cảm nhận được trong ngực ươn ướt xúc cảm, Đỗ Lan không khỏi đau lòng trấn an con gái.

-" Ngoan, mẹ vẫn luôn ở đây với con mà. Nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra mà làm bà cụ non của mẹ phải khóc nhiều như vậy ? Hay là con đã gặp phải ác mộng gì ?"

Đỗ Lan vừa dứt lời thì một người đàn ông khuôn mặt điển trai, khí chất trầm ổn, thành thục, thân hình cao lớn đã đi đến bên cạnh hai mẹ con các nàng.

Nhìn thấy con gái bảo bối đang ôm chặt lấy vợ mình không ngừng rơi nước mắt thì Lý Hạo Quốc không khỏi đau lòng vô cùng. Hắn vừa sốt ruột, vừa muốn biết lý do tại sao con gái lại khóc không ngừng nhưng lại sợ làm con gái giật mình nên chỉ có thể nhẹ nhàng đi đến sau lưng ôm nàng vào lòng, lo lắng hỏi:

-" Vợ ơi, bảo bối làm sao vậy ? Sao con bé lại khóc thế này ?" Đoạn, hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve, trấn áp cảm xúc của con gái.

-" Bảo bối của ba làm sao vậy ? Là ai đã bắt nạt con sao ? Con nói với ba, ba sẽ giúp con đánh hắn một trận no đòn.."

Lý Thiên Linh nghe vậy thì không khỏi càng khóc càng hăng, thậm chí nàng còn khóc nấc lên. Đau đớn khi phải cách biệt âm dương, cách biệt lưỡng giới làm nàng không muốn phải chịu đựng thêm một chút nào nữa. Giờ phút này nàng chỉ muốn hung hăng phát tiết hết cảm xúc trong lòng dù cho biết đây chỉ là một tràng mộng cảnh cũng như vậy.