Ngô Quân Kỳ vừa rửa chén trong bếp, vừa lớn tiếng trả lời vọng ra để Tử Kỳ nghe thấy. Thực tình mà nói, thì một ngày làm ba còn khó hơn trèo đèo lội suối, thế nhưng người đàn ông ấy vẫn đang cố gắng trong từng phút giây. Bởi vì, chỉ khi chăm sóc cho con trai thật tốt mới chiếm được tình cảm từ Liêu Tử Diệp.
“Tân Kỳ! Con có uống luôn không, để ba pha luôn thể?”
“Ba lo cho em đi, khỏi cần lo cho con.”
Đúng là người anh hiểu chuyện, nhờ vậy mà Quân Kỳ đỡ cực. Một hồi sau, anh trở ra phòng khách với ly sữa nóng theo yêu cầu của con trai út.
“Sữa của con!”
“Chú phải thổi nguội cơ, mỗi khi mẹ đều làm vậy.” Tử Kỳ lại thẳng thắn đưa ra đề nghị.
Không sao, Ngô Quân Kỳ vẫn đang mỉm cười và đáp ứng một cách nhanh chóng. “Nguội rồi đó, con uống đi, rồi vào phòng học bài nhé!”
“Vâng! Nhưng tối nay chú nấu súp cá cho Tử Kỳ ăn, mà phải là cá được tách sẵn xương, có rau củ quả như mẹ thường nấu ấy.”
“Ừ, để lát nữa ba lên mạng học cách nấu, rồi nấu cho con ăn ha!” Anh xoa đầu cậu con trai út.
Trong khi đó, Tân Kỳ ngồi bên cạnh lại bĩu môi tỏ vẻ chê bai.
“Nhất Tử Kỳ rồi nhé, chứ anh hai sống với ba sáu năm còn chưa một lần được ông ấy pha cho bình sữa, toàn bà nội lo toan cả thôi.”
Câu nói của Tân Kỳ vô tình đưa bầu không khí giữa ba người chìm vào khoảng lặng, Ngô Quân Kỳ cũng chợt nhận ra bản thân thật sự chưa từng làm tốt trách nhiệm của một người ba, khiến con trai tủi thân. Để an ủi, anh đã đưa tay xoa đầu cậu, nhưng Tân Kỳ lại dứt khoát tránh né.
“Cách an ủi tốt nhất lúc này, là ba hãy nhanh chóng đưa mẹ về chúng một nhà với chúng ta. Đừng hành động vô nghĩa.” “Cái thằng này, không thể để ba quan tâm con một chút à?”
“Không! Ba cứ là người ba chưa tốt như trước đi, thay đổi đột ngột quá, con không quen.” Tân Kỳ thẳng thừng tuyên bố.
Đúng lúc anh định tiếp tục đôi co, thì chuông cửa vang lên, nên tạm gác lại cuộc trò chuyện cục súc ấy để đi ra mở cửa.
Đang phút bình yên, anh bỗng chốc cau mày khi thấy Liêu Tử Diệp trở về cùng một người đàn ông, cả hai còn đứng sát vào nhau vô cùng thân thiết.
“Bác sĩ đã cho xuất viện chưa mà em chạy về đây rồi? Còn hắn ta là ai?” Ngô Quân Kỳ lạnh giọng cất câu hỏi.
Nhưng còn chưa nhận được câu trả lời, đã nghe thấy giọng nói vui mừng, hí hửng của Tử Kỳ vang lên từ phía sau.
“A hoan hô mẹ, hoan hô ba về…”
Cái người được Tử Kỳ gọi bằng ba, không phải Ngô Quân Kỳ, mà là người đàn ông về cùng Liêu Tử Diệp, Lục Ý Hiên. Nét mặt phấn khích và sự chào đón nhiệt tình của cậu bé không chỉ làm anh thấy hụt hẫng, mà cả Tử Diệp cũng lúng túng trước sự gặp gỡ này. “Chào con yêu! Mấy hôm không gặp, Tử Kỳ có nhớ ba không?” Lục Ý Hiên ôm ấp cậu bé trên tay, miệng cất lời ngon ngọt, phó mặc xung quanh đang có hàn khí lan tỏa.
“Dạ nhớ ạ! Tử Kỳ có bảo mẹ gọi cho ba, mà mẹ cứ nói ba bận thôi.”
“Vậy là tại mẹ Diệp hư quá rồi, tối nay phải phạt mẹ rửa bát.”
“Không ạ! Ba phải rửa với mẹ cơ.”
“À, thế cũng được! Giờ chúng ta vào nhà nhé.”
“Vâng ạ!”
Trước khi Lục Ý Hiên tiến vào trong, là sự va chạm nảy lửa giữa anh và Ngô Quân Kỳ qua hai ánh mắt. Lúc Liêu Tử Diệp định cất bước theo sau, thì bị Quân Kỳ nắm tay giữ lại.
Anh cố gắng điềm tĩnh, trầm giọng hỏi:
“Trả lời anh, bác sĩ đã cho em ra viện chưa? Còn nữa, anh ta là ai, tại sao em về cùng hắn?”
Đối diện với tâm tình bực dọc nhưng phải kìm nén của người đàn ông ấy, Liêu Tử Diệp vẫn bình thản trả lời:
“Bác sĩ cho về rồi. Còn anh ấy là Lục Ý Hiên, người mà Tử Kỳ vẫn hay nhắc tới, chúng tôi không hẹn nhau, chỉ là tình cờ gặp nhau trong thang máy thôi. Trả lời đầy đủ rồi, tôi vào nhà được chưa?”
Lạnh nhạt rút tay trở về, không cần đợi anh nói, thì cô cũng thẳng thừng lướt qua người đàn ông ấy. Lúc đó, tay anh siết chặt thành quyền, hai mắt đỏ trạch vì thứ gọi là phẫn nộ không được phép bùng phát.
“Ba ơi, tối nay ba nấu súp cá cho Tử Kỳ ăn nhé?”
“Tất nhiên rồi, biết con thích nhất món đó, nên trước khi tới đây, ba đã ghé siêu thị mua sẵn nguyên liệu, giờ chỉ việc bắt tay vào nấu thôi.”
Màn đối thoại giữa Tử Kỳ và Lục Ý Hiên chẳng khác gì cầm dao đâm thẳng vào tim Ngô Quân Kỳ. Đến Tân Kỳ cũng cảm thấy bất mãn thay cho anh, nên đã nhìn Tử Kỳ, rồi nói:
“Tử Kỳ! Ông ấy không phải ba của chúng ta, đừng gọi lung tung.”
“Ừ, thì đúng rồi. Chúng ta có cùng một mẹ, nhưng khác cha mà. Ba của anh là người ở bên anh từ nhỏ, còn ba của em là người ở bên em từ nhỏ, là hai người hoàn toàn khác nhau.”