Tam Liệt Chi Đế Tôn Huyễn Thiên

Chương 30: Bị phục kích trong rừng



Bởi vì trong cơ thể ẩn ẩn dấu hiệu đột phá, cho nên Dạ Nguyệt nán lại bên trong Giới Ngọc thêm nửa tháng.

Một trận chiến với Âm Linh ma pháp sư chẳng những khiến Quân Dạ Nguyệt có thêm kinh nghiệm, mà còn giúp nàng đột phá chính thức bước lên con đường trở thành ma pháp sư. Ngoài ra nhờ có hai viên đan dược của Hiên Viên Thần Nhi ngoại trừ việc chữa trị cơ thể cho Dạ Nguyệt, đã góp phần không nhỏ đưa nàng đột phá đến Sơ Cấp Ma Pháp Sư

Bởi vì tu vi tăng nhanh, Dạ Nguyệt hiểu được dục tốc bất đạt, cho nên nàng ở Giới Ngọc đến khi củng cố tu vi chắc chắn mới rời khỏi.

Từ Giới Ngọc đi ra, Dạ Nguyện liền mang theo Tử Diễm một đường trở về khách điếm trước kia cùng Độc Cô Thiên trọ.

"Tiểu Nguyệt!" Dạ Nguyệt vừa bước chân vào khách điếm, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.


Không cần nhìn Dạ Nguyệt cũng biết đó là ai, Độc Cô Thiên từ trên lầu vội vã đi xuống. Nhìn thấy Dạ Nguyệt bình an đứng trước mặc mình, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống. Tình cảnh khi đó hiện tại ngẫm lại mà sợ, may mắn người này không sao, nếu không chỉ sợ nàng sẽ ân hận suốt đời.

Độc Cô Thiên hai mắt rơm rớm nước mắt, vươn tay muốn ôm lấy Dạ Nguyệt, nhưng bị nàng tránh thoát, không khỏi uỷ khuất ai oán nói: "Ô...ô...tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thật là vô tình, người ta mấy ngày nay đều ăn không ngon ngủ yên lo lắng cho người. Vậy mà người ta muốn ôm một cái cũng không cho, thật keo kiệt mà."

Dạ Nguyệt hoàn toàn không có dự định để ý đến nàng, nhấc chân đi thẳng lên lầu. Tiểu hắc xà khinh bỉ nhìn Độc Cô Thiên: 'muốn động tay động chân với chủ nhân của nó? Không có cửa đâu! Hừ.'


Độc Cô Thiên bị một người một thú ghét bỏ, chỉ đành uỷ khuất theo sau Dạ Nguyệt lên lầu.

"Tiểu Nguyệt, trong thành đã bình thường trở lại. Người trong thành, bọn họ hoàn toàn không biết sự xuất hiện của Âm Linh pháp sư." Độc Cô Thiên ngồi vào ghế đối diện Dạ Nguyệt, chậm rãi nói.

"Ngày mai xuất phát" Dạ Nguyệt lạnh lùng phun ra vài chữ. Ở nơi này dừng lại đã quá lâu rồi. Nàng cần phải nhanh chóng đi về phía Nam, xác định rõ nơi ở của Ngũ Linh Châu.

Độc Cô Thiên gật đầu không phản đối, nàng hiện tại trốn nhà rời đi. Đi nơi nào đều được, chỉ cần không để bị bắt là ổn. Huống chi nàng sớm đem tiểu Nguyệt xem như bằng hữu, cùng nàng lên đường so với một mình đi quả thật tốt hơn rất nhiều. Cho dù tên băng sơn này nói chuyện ít đến đáng thương, chỉ khổ cho nàng suốt ngày chỉ có thể lầm bầm một mình.


Hôm sau, cả hai liền rời thành đi thẳng về phương Nam.

Càng về phương Nam khí hậu ôn hoà hơn không ít, Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên lúc này đang đứng trước một khu rừng rậm rộng lớn, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn những cây to chọc trời che phủ cả khu rừng.

"Tiểu Nguyệt, chúng ta chỉ cần đi qua khỏi cánh rừng này thì sẽ đến Dược thành. Nơi đó là thiên đường của các Dược Y Sư, nghe nói ở đó không được tuỳ tiện động thủ, nếu không lập tức sẽ bị trục xuất khỏi thành." Độc Cô Thiên vô cùng hưng phấn nói.

Bởi vì từ nhỏ thường xuyên nghe nhiều người nhắc đến nơi này, cho nên nàng lâu đã mơ ước được đi đến Dược thành một lần. Đáng tiếc bởi vì gia gia không cho phép nàng rời khỏi nhà, cho nên chỉ đành uỷ khuất đem mong ước nho nhỏ này nuốt vào bụng. Không nghĩ tới có một ngày, Dược thành cùng nàng lại gần đến vậy.
Dạ Nguyệt không phản ứng Độc Cô Thiên, nàng lạnh lùng nhìn cánh rừng trước mặt, khu rừng này thoạt nhìn vô cùng bình thường, thậm chí có chút an tĩnh đến lạ lùng, ngay cả tiếng chim hay tiếng lá cây cũng không có. Nơi này chỉ sợ không đơn giản nhưng bề ngoài của nó.

Độc Cô Thiên cuối cùng cũng từ trong hưng phấn tỉnh táo trở lại. Hơi nghiêng đầu nhìn Dạ Nguyệt đứng bên cạnh, thấy nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh rừng, chợt hiểu rõ nơi này có vấn đề.

Chậm rãi thu lại nụ cười, Độc Cô Thiên nghiêm túc mở miệng: "Khu rừng có vấn đề sao?"

Dạ Nguyệt khẽ gật đầu, nàng gọi ra Hoả Linh, trong nháy mắt một ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện trên không trung. Trong đầu Dạ Nguyệt lập tức vang lên một giọng nói non nớt: "Chủ nhân."

"Xem thử bên trong" Dạ Nguyệt lạnh lùng nói. Bởi vì Hoả Linh đối với Tử Vong khí nhạy cảm, cho nên trước mắt nàng muốn nó dò xét trước bên trong.
Độc Cô Thiên im lặng đứng bên cạnh Dạ Nguyệt, không biết từ khi nào trên vai nàng lại có thêm một con tiểu hắc xà nho nhỏ, mà nó không ai khác chính là Tử Diễm.

Mấy ngày qua nàng với Tử Diễm sớm đã quen thuộc, tuy rằng không thể giao tiếp nhưng mà so với đại băng sơn, Độc Cô Thiên vẫn thích cùng Tử Diễm nói chuyện hơn.

Hoả Linh nhận mệnh lệnh lập tức bay thẳng vào khu rừng. Dạ Nguyệt cùng Độc Cô Thiên an tĩnh ở bên ngoài chờ đợi.

Không đến nửa canh giờ, Hoả Linh liền bay ra: "Chủ nhân, bên trong rất bình thường."

Dạ Nguyệt lạnh lùng gật đầu, Độc Cô Thiên lập tức hỏi: "Bên trong làm sao?"

Dạ Nguyệt lắc đầu, chậm rãi phun ra một chữ: "Đi."

Độc Cô Thiên hơi nhíu mày, bên trong nhất định có vấn đề, chỉ là Hoả Linh nếu như không phát hiện...chỉ sợ không tầm thường.
Đem Hoả Linh thu vào bên trong, hai người từng bước tiến vào bên trong rừng. Sự im lặng vẫn tiếp diễn, khắp khu rừng chỉ nghe thấy mỗi bước chân của hai người các nàng.

Càng đi sâu vào bên trong, chướng khí càng lúc càng dày, có thể nói là bao phủ toàn bộ cảnh vật xung quanh hai người. Dạ Nguyệt tức tốc gọi ra Già La, cảnh giác lập tức nâng cao.

"Tiểu Nguyệt, vì cái gì nơi này lại nhiều sương mù như vậy?" Độc Cô Thiên nhíu mày càng đi vào sâu bên trong, lòng nàng lại càng bất an, chậm rãi triệu hồi ra pháp trượng, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.

Ngồi trên vai Độc Cô Thiên, Tử Diễm híp đôi mắt to tròn lại thành một đường cong, mắt rồng vốn dĩ tinh tường, huống chi nó cũng không phải tầm thường long.

Hai người một thú hước đi ước chừng nửa canh giờ, bất chợt Dạ Nguyệt dừng lại. Bởi vì nàng ấy dừng đột ngột, Độc Cô Thiên không kịp phản ứng, lảo đảo suýt té, may mắn nàng vẫn kịp thời giữ thăng bằng. Tử Diễm bởi vì nằm trên vai nàng nên cũng suýt ngã, nó ghét bỏ liếc nàng một cái, sau đó nhảy phắc lên vai Dạ Nguyệt.
Độc Cô Thiên trong lòng âm thầm mắng nó "có mới nới cũ", nàng quay sang Dạ Nguyệt hỏi: "Tiểu Nguyệt, có chuyện gì?"

"Ảo giác" Dạ Nguyệt lạnh lùng phun ra hai chữ này sau đó im bặt. Nàng nhìn xung quanh rừng cây, bước lên vài bước đứng trước một cây cổ thụ lớn, tay chạm nhẹ vào thân cây, quả nhiên là ký hiệu nàng để lại. Điều này chứng minh nơi này khi nãy nàng đã đi qua.

Độc Cô Thiên vừa nghe lập tức nhíu chặt mày, nếu theo lời Dạ Nguyệt nói thì rất có khả năng bọn họ bị mai phục. Dưới tình huống không biết trước được gì, hai người tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

"Chúng ta phải làm sao?" Độc Cô Thiên dùng pháp trượng tạo một cơn gió muốn làm bay sương mù nhưng không ăn thua gì. Sương mù nơi này rất kỳ lạ, chúng như bị cô đặc lại.

Dạ Nguyệt đọc chú ngữ, hoả diễm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, sau đó lao vào xung quanh sương mù. Không đến một khắc, một mùi cháy khét bay trong không gian.
"Cái mùi này..." Độc Cô Thiên bịt mũi, nàng thật không chịu nổi cái mùi khó ngửi này.

"Là thực vật" Dạ Nguyệt thấp giọng nói sau đó vung tay, hoả diễm càng lúc cháy càng mạnh.

"Thực vật là sương mù? Sao có thể? Trừ khi...." Độc Cô Thiên đầu óc nhanh chóng vận chuyển, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, nàng vung pháp trượng. Lập tức bốn năm lá chắn được lập lên xung quanh hai người.

Tử Diễm cũng từ trên vai Dạ Nguyệt nhảy xuống, đôi hắc đồng của nó nhanh chóng biến thành huyết đồng chứng minh nó đã bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.

"Haha....biết được 'Thực vật chi huyễn' của ta thật sự không tầm thường. Không uổng công ta chờ các ngươi lâu như vậy." Một giọng nói nữ nhân cao vút có phần bén nhọn vang lên.

Sương mù nhanh chóng tan rã, một nữ nhân từ bên ngoài chậm rãi bước vào. Nàng ta khuôn mặt diễm lệ, thậm chí có thể nói là yêu nghiệt, phối hợp với một thân hồng y lửa đỏ trên người, quả thật khiến người khác bỏng mắt.
"Hai ngươi hại ta chờ thật lâu nga~~~" yêu nghiệt nữ nhân cười duyên, ngữ khí kéo dài tựa như đang câu dẫn người khác.

"Hít...." Độc Cô Thiên hít một hơi sâu, thầm mắng một tiếng "yêu nghiệt!"

Dạ Nguyệt lãnh đạm nhìn yêu nghiệt nữ nhân, giống việc nàng ta xuất hiện đã nằm trong dự liệu nàng.

Nữ nhân khẽ nhếch đôi môi gợi cảm nói: "Thật đáng tiếc hai mỹ nhân như vậy xinh đẹp lại chết sớm như vậy"

Dạ Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, trên tay từ lâu đã cầm sẵn Già La. Mà bên cạnh nàng, Độc Cô Thiên ánh mắt trở nên sắc bén, trên tay nắm chặt pháp trượng. Nữ nhân này dễ dàng xuyên thủng thân phận của nàng như vậy, không thể để nàng ta dễ dàng rời đi.

"Hai ngươi cũng quá nôn nóng đi. Bổn toạ còn chơi chưa đủ đâu." Yêu nghiệt nữ nhân nở nụ cười thâm ý, ngọc thủ phất nhẹ. Vô số dây leo liền biến thành gai nhọn bay đến chỗ hai người.
"Grào!!!!" Tử Diễm nhanh chóng biến thành hắc long, đuôi rồng phất qua, chặn đứng gai nhọn.

"Nga~ nơi này còn có một con hắc long. Đúng lúc ta đang tìm một toạ kỵ. Thật tốt quá." Nữ nhân cười nhẹ, ánh mắt hiện lên tham lam quang mang, hiển nhiên Tử Diễm xuất hiện khiến nàng không kiềm lòng được.

"Cẩn thận" Dạ Nguyệt lạnh lùng nói, đương nhiên là nói với Độc Cô Thiên. Sau đó nàng cầm lấy Già La nhảy lên lưng Tử Diễm, sát khí chậm rãi khởi động. Từ trước đến giờ nàng chưa từng nương tay với kẻ địch cho dù người đó là nữ nhân.

"Grào!!!" Tử Diễm vui sướng gầm nhẹ một tiếng, đây là lần đầu tiên chủ nhân cưỡi nó nha. Nó phải biểu hiện thật tốt mới được.

"Đến đây đi mỹ nhân" yêu nghiệt nữ nhân cười nhẹ, khẽ liếm môi. Con mồi tự nạp mạng, nàng cũng không khách sáo.