- Đánh bạc cũng tùy người. Đằng lão đệ, thắng được chút ít ngừng đi thì hơn.
Điền Vỹ Thái toét miệng cười theo:
- Đại ca, huynh cứ lo hão. Đằng Nguyên ca biết chừng mực rồi, gần đây gia quyến tốt đẹp, hài tử mập mạp trông thấy, thôn dân trầm trồ.
- Ghen tị thì có. – Điền Đông cười khẩy khinh bỉ.
Điền Đông bộc trực, có sao nói vậy. Đằng Nguyên chỉ cười trừ không bình luận.
Lưu Tống ra ngoài buôn bán nhiều, khéo léo hơn, thấy Đằng Nguyên không bực mới tiếp lời:
- Đệ đừng để ý bọn họ, có gì Lưu gia đứng về phía đệ. Mạng Ngọc Lâm do đệ cứu, kẻ nào dám mạo phạm đệ, ta ra mặt cho. Còn đám khua môi múa mép, ghen tị vớ vẩn chỉ giỏi ly gián thì mặc kệ chúng. Cứ coi như chó sủa bên tai đi.
- Đa tạ Lưu đại ca. – Đằng Nguyên gật đầu cảm kích.
- Đừng khách sáo.
Điền Vỹ Thái cười khúc khích:
- Đằng ca, nghe nói đại tẩu của huynh lại định chạy sang đòi tiền nợ đó. Trư đầu lên trấn bái thầy học chữ phải nộp nhiều bạc lắm. Mà Giang thị đòi phải cho Trư đầu bái tiên sinh danh vọng nhất Phủng Tư trấn như đám công tử nhà địa chủ, khẳng định càng tốn kém. Huynh xem chuẩn bị đón sóng gió nha...
- Có nợ có trả - Đằng Nguyên nhẹ nhàng đáp.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Hoàng Du tròn mắt nhìn, thanh âm cao vút:
- Đằng ca, huynh còn tiền sao? Mua hai cây rìu, cung tên, còn có đai lưng này nữa, khẳng định không dưới một trăm lượng đâu.
Đằng Nguyên hơi khó chịu vì sự tọc mạch và ghen tị của Lưu Hoàng Du, hừ lạnh:
- Không còn nhiều. Ta cũng đang trả dần. Cái gì cần mua trước thì mua thôi, mạng người quan trọng, chuyện phòng vệ không thể trì hoãn.
- Đúng. – Điền Đông gật gù công nhận. – Đằng Nguyên, ở đây toàn huynh đệ giao tình tốt, đệ có gì khó cứ nói thẳng, không cần ngại. Chuyến vừa rồi ta lên Hồi thành bán da sói được chút bạc, đây là phần của đệ... Mấy hôm nữa ta vào núi cũng muốn đệ đi cùng vì tay Ngọc Lâm chưa khỏi. Một mình ta đi rất nguy hiểm.
Điền Đông đưa cho Đằng Nguyên một túi vải đựng bạc đã chuẩn bị trước. Đằng Nguyên nhếch mép cười, đón lấy, cúi đầu:
- Đa tạ đại ca.
- Phần của đệ, không cần đa tạ. – Điền Đông vỗ vai Đằng Nguyên. – Ta chỉ là thợ săn thô lỗ nhưng thông thuộc đường, có thể dẫn đệ vào sâu trong núi tìm thảo dược.
Mắt Đằng Nguyên sáng rực lên:
- Thật sao? Huynh đừng có lừa ta đó.
- Ha ha... Xem đệ kìa... Điền Đông ta nhất ngôn cửu đỉnh, lừa đệ làm gì. Ta hộ tống đệ vào sâu trong núi tìm thảo dược, săn thú, một công đôi việc. Có gì chúng ta chia đôi.
- Được. – Đằng Nguyên vui vẻ đồng ý.
Hắn nhét cái túi vải vào ngực, ước chừng trong đó có bảy, tám lượng bạc vụn, lòng như mở hội. Hắn còn ngại sói núi, lợn rừng nên chưa dám vào sâu trong núi tìm kỳ trân dị thảo, nếu Điền Đông chịu đi tìm cùng hắn, có khi sẽ vớ được dị thảo nào đó như Sa Khắc Tử, thậm chí không cần quý hiếm quá cũng được. — QUẢNG CÁO —
Lưu Hoàng Du nuối tiếc trả lại rìu cho Đằng Nguyên, muốn hỏi thêm gì đó nhưng liếc nhìn Lưu Tống rồi thôi, không dám hỏi.
Đằng Nguyên không thích sự tọc mạch của Lưu Hoàng Du, dư quang thỉnh thoảng đảo qua gã, như có như không nhưng làm ra vẻ tập trung nghe Điền Đông nói chuyện.
Mỗi người một câu, bàn tán rôm rả về chuyến hàng lần này khiến Đằng Nguyên cũng được mở mang tầm mắt. Hắn rút ra kết luận mấu chốt: bạc không hề dễ kiếm. Làm thương buôn nhỏ phải chi li tính toán từng đồng. Khi có thương đội lớn lại phải lo lót khắp chỗ, từ Trưởng trấn đến binh lính gác cổng thành, rồi quan Thừa doãn đứng đầu Thành và đám tay sai lâu nhâu liên quan. Nếu không có chỗ chống lưng vững chắc, đại sự bất thành.
Còn muốn dựa vào sơn dã kiếm ăn phải đối diện với dã thú, độc vật, nguy hiểm trùng trùng. Chưa kể nếu vận may không tốt, lang thang hết ngày nọ sang tháng kia có khi cũng chẳng kiếm được kỳ trân dị thảo gì. Dựa vào đám thảo dược linh tinh, bao giờ mới giàu được.
Coi như Đằng Nguyên số may, lão thiên ưu ái, kiếm được dị thảo mà thợ săn thông thường không biết nên túi mới rủng rỉnh tiền. Lỡ như hai – ba năm tới hắn xui xẻo, không kiếm được gì thì sao? Miệng ăn núi lở.
Hắn còn phải tu luyện quyền cước phàm nhân, bồi dưỡng tà thể, ra ngoài tìm công pháp, khẩu quyết… Rất nhiều chuyện cầm làm mà việc nào cũng cần đến bạc. Nhân cơ hội Lưu Ngọc Lâm bị thương, Điền Đông không có người đi rừng cùng, cho Đằng Nguyên đi theo, hắn phải tận dụng, kiếm cho đủ mới được.
***
Tháng mười đến mang theo hơi lạnh se se, gió thổi vù vù dứt tung những phiến lá vàng rực khỏi cành cây. Cả khu rừng chuyển mình, phủ một màu vàng cam, thảm lá dưới chân dày cộm, tầng tầng lá trên đầu thưa dần, ánh sáng chiếu xuống nền đất rừng ẩm ướt. Những loài cây ưa bóng râm dần tàn lụi, thảo dược cũng chẳng còn gì.
Đằng Nguyên chạy theo sau Điền Đông vào sâu trong rừng, thực hiện chuyến đi săn đầu tiên của hắn với Điền Đông nhưng là chuyến cuối cùng trước khi tuyết đầu mùa rơi. Khi tuyết xuống, trừ khi sói đói mò ra bìa rừng, nếu không Điền Đông sẽ không đời nào vào sâu trong núi. Đằng Nguyên đi theo lần này cũng không nặng nề chuyện phải kiếm được kỳ trân dị thảo, chỉ muốn học vài ngón nghề của thợ săn phàm nhân để có thể sinh tồn trong rừng rậm.
Phàm thể không cho phép hắn nhịn ăn, ngày ba bữa đều đều, vô cùng phiền toái. Đằng Nguyên ước mình không cần ăn uống, tích cốc được như…
Nghĩ đến đây, hắn không nghĩ được nữa, cũng không biết “tích cốc” là gì, chặc lưỡi mặc kệ.
Cước bộ của Điền Đông nhanh dần, chuyển sang chạy dù cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn. Sơn lâm này với gã rất quen thuộc, có cảm giác Điền Đông chẳng tốn bao nhiêu sức lực trèo đèo lội suối trong khi hơi thở của Đằng Nguyên bắt đầu nặng nề dần.
— QUẢNG CÁO —
Chạy nửa buổi sáng, họ đã vào sâu trong rừng, vượt rất xa khỏi khu an toàn mà Đằng Nguyên vẫn hái thảo dược. Điền Đông dừng lại uống nước, nhếch mép cười với Đằng Nguyên:
- Đằng lão đệ… Khá lắm. Lần đầu ta dẫn Lưu Ngọc Lâm vào rừng nó vừa chạy vừa thở hồng hộc. Ha ha…
- Điền huynh, còn xa không?
Điền Đông vỗ vai Đằng Nguyên:
- Không xa. Sắp đến chỗ đặt bẫy lợn rừng. Mấy hôm trước ta một mình đi đặt bẫy, dù không xảy ra chuyện bất trắc nhưng tâm tình bất ổn. Hôm nay dẫn đệ theo làm quen, tiện kiểm tra xem bẫy có gì không.
Đằng Nguyên uống nước ở túi da đeo bên hông, quan sát cây cối um tùm bốn xung quanh. Địa phương nào cũng giống nhau. Cổ thụ cao vút, cây lùm cây bụi mọc lung tung dày đặc. Rắn rết, sâu bọ lúc nhúc khắp nơi, rợn người. Ở giữa chốn thâm sơn nguy hiểm trùng trùng, muốn tìm dị thảo quả là gian nan. Tiền thật không dễ kiếm.
Điền Đông vẫy Đằng Nguyên tiếp tục đi. Hắn bám theo sát nút, bất an nhìn những tia sáng yếu ớt chiếu xuống thảm lá dày lạo xạo dưới chân. Đối với phàm thể, đi rừng quá nguy hiểm. Dù Điền Đông đã cho hắn ngậm cỏ chống rắn, xát nhựa cây đuổi côn trùng lên thân thể và y phục nhưng thỉnh thoảng vẫn có sâu bọ liều mạng bò lên.
Sau khi phát hiện tà thể giết người sẽ khiến tử thi khô quắt, Đằng Nguyên đã thử ra tay với động vật sống, giữ lại xác xem tình trạng. Xác động vật hoàn toàn bình thường, không sinh dị biến, sau vài ngày bắt đầu bốc mùi rồi thối rữa. Như vậy tà thể chỉ có tác động lên con người. Điểm này vô cùng kỳ quái nhưng hữu dụng.
Nếu hắn giết súc vật cũng khiến xác khô quắt, há chẳng phải sẽ bị phát hiện trong chớp mắt sao.
Điền Đông chưa tới chỗ đặt bẫy lợn rừng đã mừng rỡ chỉ cho Đằng Nguyên những vết chân lợn trên nền đất. Đằng Nguyên cũng mừng lây, im lặng bám theo Điền Đông. Từ xa họ đã nghe tiếng uỳnh uỵch nặng nề từ dưới đất truyền lên. Điền Đông hưng phấn nhào tới cạnh một miệng hố đào ở sau bụi cây rậm rạp, reo lên: