Đằng Nguyên mang Lục Tất thảo tới Hoằng Gia y quán để bán, sửng sốt khi giá đã tăng lên ba mươi đồng một cân, gấp ba lần so với giá năm ngoái. Lão bản nôn nóng thúc giục Đằng Nguyên hái thêm cho kịp chuyến hàng cuối tháng. Thương đội chỉ ghé qua một lần nữa thôi, mùa thu mới trở lại.
Đằng Nguyên gật gù hứa hươu hứa vượn, hỏi nguyên do tăng giá thì lão bản xua tay, lắc đầu không nói. Hắn sinh nghi, không lập tức trở về mà tới trà lâu gọi đồ ăn nhẹ, nghe ngóng tin tức.
Trà lâu quả là nơi thích hợp hóng chuyện thị phi. Đằng Nguyên ngồi nghe khách nhân nghị luận, lông mày khi thì nhíu, khi thì giãn, không biết nên vui hay nên buồn.
- Tình hình đang rất căng thẳng. Trắc phi Hạnh Liên mất tích đã nửa tháng nay… Không ổn, không ổn. – Một lão nhân vận bạch y đạo mạo, đầu đội khăn xếp, phe phẩy quạt thở dài.
Đám học trò ngồi cùng bàn nhao nhao nói:
- Nghe nói Trắc phi và đoàn tuỳ tùng bị thổ phỉ tấn công.
- Nào có, huynh đừng nghe bậy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Huynh tưởng Trắc phi Hạnh Liên là nhân vật nào? Trước khi được gả sang Sa Lục Châu, Trắc phi là quận chúa của Đà Liêu Châu, vương tỷ của Đà Liêu Hầu – Mạn Chu. Đại nhân vật như vậy ra ngoài phải có Vệ quân trống giong cờ mở huống hồ về thăm cố hương.
- Phải đấy! Một đoàn thị tì, Vệ quân tiền hô hậu ủng, bị tấn công thì máu chảy thành sông. Đâu có nghe vụ tấn công nào… Bọn họ cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất giữa đường về Đà Liêu Châu.
- Thần bí quá…
Lão nhân bạch y gật gù:
- Sa Lục Hầu - Khâu Vệ cử Quận vương Khâu Tuệ Phúc, trưởng tử của Trắc phi dẫn binh đi tìm, lật tung sơn lâm, lùng sục làng mạc nhưng người vẫn bặt vô âm tín. Đà Liêu Hầu – Mạn Chu sai Quận vương Mạn Thổ đích thân tới biên giới đón Trắc phi, quá hẹn vẫn không thấy nửa cái bóng liền cử sứ thần sang tận vương thành Sa Lục Châu đòi người. Tình hình rất căng thẳng.
— QUẢNG CÁO —
Một hán tử bàn bên cạnh hóng chuyện nãy giờ, không chịu được, buột miệng hỏi:
- Lão nhân gia… Nếu không tìm được Trắc phi thì sao?
- Không tìm được cũng phải lật từng tấc đất mà tìm. – Lão nhân bạch y vuốt râu, sầu não. – Cả đoàn người không thể biến mất tăm được. Đà Liêu Hầu nhớ thương tỷ tỷ, ngày đêm trông ngóng người trở về, lẽ nào chịu ngồi yên.
Một tiểu học trò mặt hoa da phấn non nớt cất giọng:
- Bá bá, con nghe nói Quận vương Mạn Thổ nghi ngờ Trắc phi Hạnh Liên bị các thế lực thù địch của Sa Lục Châu sát hại. Liên quan đến chuyện Quận vương Khâu Tuệ Phúc, trưởng tử của Trắc phi có mưu đồ…
Lão nhân bạch y rít lên một tiếng, trừng mắt. Đám học trò ngồi cạnh đột nhiên cười ha ha hoặc ho khúng khoắng để át đi thanh âm của vị đệ đệ khờ khạo. Người học trò đang nói nín bặt, rụt cổ nhìn quanh.
Tuy nhiên khách nhân trong trà lâu nghe tới đó cũng hiểu Quận vương Khâu Tuệ Phúc mưu đồ soái vị Thế tử Khâu Dịch, kéo thù về cho mẫu phi. Hoặc chính Trắc phi Hạnh Liên xúi giục nhi tử tranh quyền đoạt vị nên bị thế lực của Thế tử Khâu Dịch và Vương phi Thục Loan trừ khử.
Một đám hán tử trong trà lâu lớn tiếng nghị luận:
- Mất tích lâu như vậy nếu không tìm thấy, há chẳng phải sẽ mâu thuẫn ư?
- Trắc phi là vương tỷ mà Đà Liêu Hầu hết mực yêu quý. Nghe nói năm xưa Trắc phi từng dùng thân cản tên, cứu Đà Liêu Hầu một mạng. Người không tìm được, chiến tranh là điều tất yếu.
- Lão thiên ơi… Thiên hạ thái bình chưa đến ba mươi năm, lại muốn chiến loạn sao?
- Sắp đánh nhau, chẳng phải sẽ trưng binh, tăng thuế ư?
- Thuế rục rịch muốn tăng từ năm ngoái rồi. Có khi lại bắt nộp lương thực và bạc theo đầu đinh…
- Địa phận Hồi thành cách biên giới Đà Liêu Châu xa như vậy, giờ còn chưa trưng binh thì kịp sao được? — QUẢNG CÁO —
- Trưng không kịp càng tốt… Ai muốn tòng quân chứ? Nguy hiểm trùng trùng, mất mạng như chơi.
Đằng Nguyên dỏng tai nghe ngóng, chén trà nâng lên hạ xuống mấy lượt, không uống.
Quan binh vơ vét bạc, thuế chuẩn bị tăng nhưng nấn ná mãi không tăng, thảo dược cầm máu tăng giá gấp ba…
Vương đô đang chuẩn bị chiến tranh.
Tuy nhiên, sự rục rịch này đã có từ năm ngoái khi Đằng Nguyên vừa mới đến. Trừ giá thảo dược, những tín hiệu khác đã tới trước rồi. Sự mất tích của Trắc phi Hạnh Liên có chăng chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.
Tuy nhiên thuế ruộng mãi không tăng, rất có thể tình hình sẽ như đám hán tử kia nghị luận, triều đình sẽ trưng thu lương thực cùng với lệnh trưng binh.
Khi đó, giá lương thực...
Pháo hoa bắn bùm bụp trong đầu Đằng Nguyên.
Đây là thời cơ tốt để hắn hốt bạc.
Tuy nhiên nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Giờ nhà hắn không thiếu cái ăn cái mặc, dù chiến tranh triều đình có trưng binh Đằng Nguyên vẫn xoay sở tốt. Không buôn bán càng đỡ tốn thời gian, có thể tập trung rèn luyện phàm thể, sớm đạt tới bình cảnh của xác phàm.
Đám hán tử trong trà lâu bắt đầu cãi nhau ỏm tỏi về lệnh trưng binh, bắt tráng đinh… Ai nấy e dè, thậm chí sợ hãi, không muốn mình và người nhà bị bắt lính. Đằng Nguyên nhíu mày che giấu sự khinh thường trong đáy mắt.
Nam tử hán đại trượng phu sức dài vai rộng chẳng lẽ chí khí chỉ có nhiêu đó, cúp tai rụt cổ chen chúc chung với đám nữ nhân chân yếu tay mềm, bo bo giữ mạng? Bọn họ không muốn xông pha bốn bể, vang danh thiên hạ? Không muốn trở thành kẻ mạnh, đứng dưới vài người trên vạn người?
Đằng Nguyên cười khẩy, suy tính đến chuyện tòng quân sau khi có lệnh trưng binh. Nếu đã có ý định bỏ ao làng bơi ra sông lớn, phàm thể phải được chuẩn bị kỹ càng. Đao kiếm vô tình, vài vết thương sâu một chút cũng có thể đoạt mạng hắn như chơi. Hơn nữa còn phải chuẩn bị cho thê nhi ở nhà không bị chèn ép, không phải chịu uỷ khuất.
— QUẢNG CÁO —
Đám hán tử bừng bừng hi vọng địa phương xa xôi như Hồi thành sẽ không bị trưng binh, chỉ phải nộp lương thực và bạc.
Đằng Nguyên không cho là đúng. Dù Hồi thành ở tít phía nam Sa Lục Châu; đông giáp Vạn Tư Quốc, tây nam giáp Diệc Linh Quốc; phải di chuyển dọc chiều dài Sa Lục Châu mới tới được biên giới Đà Liêu Châu ở phía bắc nhưng nếu chiến tranh kéo dài, nơi nào cũng không thoát được binh dịch. Đánh nhau một, hai năm không sao, ngộ nhớ giằng co mười, hai mươi năm…
Mười năm với hắn không nhiều nhưng đối với phàm nhân là con số lớn. Nếu hắn đi mười năm, Mục Nhan già; tiểu Trúc, tiểu Hoa trưởng thành… bao nhiêu biến cố có thể xảy ra. Ngộ nhỡ…
Đằng Nguyên nhịp tay xuống bàn, lông mày nhíu chặt, không muốn suy nghĩ nữa.
Phàm ở đời - dù đại lục nào, thế giới nào – cũng chẳng thể có kế sách mười phân vẹn mười. Một khi đã dứt áo ra đi phải chấp nhận phong ba ập xuống đầu chính mình và gia quyến. Còn mà không thể bỏ lại thê nhi, Đằng Nguyên sẽ giống như mấy hán tử rùa rút đầu kia, lo lắng đủ thứ, sợ hãi mọi điều dù là nhỏ nhặt nhất.
Sinh thời hắn không phải kẻ tham sống sợ chết. Tà thể…
Nghĩ đến đây, Đằng Nguyên rợn tóc gáy.
Khoan…
Nếu hắn tòng quân, tham chiến, giết địch, chẳng phải tử thi sẽ khô quắt lại sao? Vậy tà thể sẽ lộ tẩy trong chớp mắt.
Đau đầu thật!
Nghị luận trong trà lâu ngày càng gay gắt. Đã có những hán tử chí lớn sẵn sàng xả thân vì đại nghĩa lên tiếng phản bác những kẻ nhát gan. Hai bên không ai chịu ai, tranh luận hăng máu cứ như chiến tranh ập xuống đến nơi. Đằng Nguyên cực lực tránh chốn thị phi, điềm tĩnh đứng dậy trả tiền, rời khỏi trà lâu.
Hắn cuốc bộ về thôn, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, không biết nên làm thế nào cho phải.