Tiểu Hoa nhỏ gầy đang ráng sức kéo đệ đệ tiểu Trúc về phía cổng nhưng tiểu Trúc không chịu, lì lợm đứng im, mắt hau háu nhìn về phía một hài tử năm tuổi đang ngồi ở mái hiên đông sương phòng bốc thịt trong bát ăn, miệng bóng lưỡng. Tiểu Hoa vừa kéo vừa kêu:
- Tiểu Trúc ngoan, mau về... Đi... Về nào.
- Thịt. – Tiểu Trúc mếu máo. – Đệ muốn ăn...
- Không của nhà mình, không thể ăn. Về thôi kẻo phụ thân mắng bây giờ.
- Không...
Tiểu Trúc không chịu, nước mắt lưng tròng chực khóc lên.
Nam hài năm tuổi ngồi ở mái hiên là Cẩu tử, thứ tử của Đằng Tất, biểu ca của tiểu Hoa, tiểu Trúc, nghe hai tỷ muội đôi co kéo thì vênh mặt lên xua đuổi:
- Ai cho các ngươi mà đòi ăn. Đây là thịt của ta. Mẫu thân nói hai đứa rách nát nhà nhị thúc mà đến lập tức đuổi về, một miếng cũng không cho.
Đằng Nguyên nhíu mày, nộ khí chầm chậm bốc lên trong ngực.
Tiểu Hoa cãi lại:
- Cẩu tử ca, ta cũng không xin của ngươi. Tiểu Trúc còn nhỏ, lâu không được ăn thịt nên mới thèm vậy thôi. Ngươi chấp một tiểu oa nhi sao?
Có tiếng Giang thị, đại tẩu của Đằng Nguyên vọng từ trong bếp ra:
- Ai da... Tiểu nha đầu kia miệng mồm ghê gớm quá. Phụ thân ngươi lại vừa vay người ta hai mươi lượng bạc, đánh bạc thua sạch rồi kìa. Đừng nói tiền mua thịt, một đồng mua muối chắc gì đã có. Để các ngươi nhìn miệng thiên hạ mà thèm thuồng thôi chứ ăn còn chẳng đủ no, mơ gì đến thịt.
- Cái gì? – Giọng Điền thị, mẫu thân của Đằng Nguyên rít lên the thé. – Cái tên nghiệt chủng đó lại vay bạc để đốt à? Sao ngươi biết? — QUẢNG CÁO —
- Mẫu thân, người không biết sao? Hôm qua con nghe Trương đại bá ở đầu thôn nói đấy, không sai được. Lần này tiểu thúc vay tới hai mươi lượng, thua sạch rồi. Trạch viện rách nát kia còn cái gì cho thúc ấy bán nữa đâu, kiểu gì cũng lại sang vay tiền mẫu thân thôi.
- Lão nương đào đâu ra nhiều bạc như vậy, không có. Vớ vẩn! Thứ phá gia chi tử, phân gia rồi còn khiến song thân đau đầu nhức óc.