Tam Luân

Chương 45: Tiểu nạn



Cơ Lâu và đám lính cai nô nhận lệnh Vương Lộc, lập tức tụ lại một chỗ bàn tính phương pháp tra khảo. Tên nào tên nấy mắt sáng rực độc địa, điểm ra những nhà gỗ có nô lệ khiêng đá trên sườn núi mà Vũ Hùng đốc công. Cai nô có thể không trông thấy Vũ Hùng ở gần sát thời điểm cuối cùng gã đi một mình nhưng nô lệ nhiều như vậy, chắc chắn có kẻ trông thấy. Chỉ cần hỏi ra tên những nô lệ còn ở lại sau cùng với Vũ Hùng là khoanh vùng được kẻ tình nghi.

Bàn bạc xong, chúng tay roi tay gậy hùng hổ kéo lên núi.

Vũ Hùng đốc công ở quả núi mà Đằng Nguyên và các huynh đệ đục đá, đương nhiên khi lính cai nô ào ào kéo lên bất chợt, đánh đập xua các nô lệ khiêng đá ở sườn núi xuống núi, Đằng Nguyên đứng trên vách đá nhìn rõ ràng. Điền Đông rít nho nhỏ, lo lắng và phẫn nộ:

- Lại gì nữa? Sao tự nhiên đánh người?

Đằng Nguyên nhìn đám cai nô hung hăng quất cật lực vào lưng các nô lệ chậm chạp, mắt đong đầy hận ý:

- Chúng muốn điều tra những người đã ở lại sau cùng với Vũ Hùng. Không biết tên khốn đó ngã từ vách núi nào xuống nhưng chắc chắn nơi đó phải khuất tầm nhìn, ít người qua lại.

Các huynh đệ gật gù công nhận.

Điền Vỹ Thái nóng nảy trừng mắt vì lũ cai nô độc ác đánh không nương tay dù chỉ là xua người xuống núi:

- Chúng muốn giết người sao? Hung thủ chỉ có một, hai kẻ… đâu cần thiết phải đánh tất cả như vậy?

- Nếu đệ biết nô lệ nào đã giết Vũ Hùng, đệ có khai không? – Đằng Nguyên nhướn mày, sắc mặt lạnh như băng.

Điền Vỹ Thái lập tức lắc đầu, rít nho nhỏ:

- Điên hay sao mà nói.

- Vậy đấy. Chúng sẽ phải dùng đòn roi để cạy miệng nô lệ.

Điền Lục thấy các huynh đệ cùng nhà gỗ bị đánh, phẫn nộ nghiến răng kèn kẹt:

- Lũ ác ôn. Chắc gì Vũ Hùng đã là do nô lệ giết. Lỡ đâu cai nô xích mích, ngấm ngầm gây thù chuốc oán với nhau, nhân lúc vắng vẻ xuống tay thì sao?

Đằng Nguyên cười thầm trong bụng, mong đám nô lệ bên dưới thành khẩn khai hết mọi chuyện, đỡ bị bọn cai nô đánh đập. Dù có ai nhìn thấy hắn, rồi khai ra hắn cũng không oán trách huống hồ hắn biết rõ không có kẻ nào trông thấy. Cùng lắm bọn lính cai nô đánh hơi được điểm đáng ngờ, quay sang nghi hắn.

Cai nô trên vách núi quất roi gầm lên: — QUẢNG CÁO —

- Ngó cái gì… Làm việc tiếp đi. Các ngươi muốn xuống đó ăn roi cùng sao?

Đám nô lệ đục đá vội trở lại vị trí, nhanh tay làm việc. Đằng Nguyên vừa làm vừa nghe ngóng động tĩnh.

Lính cai nô dồn nô lệ xuống chân núi, ép họ đứng thành năm hàng dài, bắt đầu tra hỏi. Đằng Nguyên mặc dù không nghe thấy nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn.

Nửa khắc sau, nô lệ lục tục chia thành hai nhóm. Hắn đoán nhóm xuống trước và không thấy Vũ Hùng bị loại trừ. Nhóm xuống sau tiếp tục bị cai nô, đứng đầu là Cơ Lâu, tra hỏi. Vốn chuyện xuống núi trước hay sau chẳng ảnh hưởng đến ai, họ cũng không nhìn thấy hắn nên nhanh chóng nói hết, nhao nhao cả lên. Nhóm xuống sau lại bị cắt làm đôi, để lại hơn hai chục nô lệ có vẻ như đã trông thấy Vũ Hùng.



Đám nô lệ đó chỉ lên sườn núi. Vì Đằng Nguyên biết Vũ Hùng ngã chết ở chỗ nào nên khi các nô lệ chỉ, hắn đoán được ngay.

Lũ cai nô đương nhiên biết Vũ Hùng từ vách núi khuất đó rơi xuống, lượn qua lượn lại quanh hơn hai chục nô lệ xuống sau, không biết phải làm thế nào. Số lượng quá lớn, nô lệ đi cùng nhau xuống núi, hung thủ không thể là một nhóm đông như thế được. Tiếng nhao nhao phân trần nổi lên, nô lệ chỉ trỏ lẫn nhau, điểm tên những người đi cùng mình xuống. Đám cai nô bế tắc, tức tối tụm lại một chỗ thì thầm to nhỏ.

Đằng Nguyên thong thả đục đá, không nhìn nữa.

Tra không ra các nô lệ dưới sườn núi, sự nghi ngờ sẽ hướng lên nô lệ đục đá trên các vách núi. Tuy nhiên để lần ra được Đằng Nguyên, bọn chúng sẽ phải nhức óc vì nô lệ trên các vách núi sau khi làm việc sẽ xếp hàng nộp lại dụng cụ dưới sự giám sát của cai nô và lính quản kho. Nô lệ xuống núi cùng cai nô, lính quản kho xuống sau cùng. Bất quá đầy tên lính cai nô sau khi trống báo hết giờ vang lên liền rời vị trí, xuống núi luôn.

Đằng Nguyên cười nhạo trong lòng.

Chính vì lính cai nô bỏ vị trí, không trông coi nô lệ bọn hắn nộp lại dụng cụ nên hắn mới có một lỗ hổng để ra tay. Giờ hỏi đến, chắc chắn đám cai nô ấy sẽ gặp rắc rối lớn.

Dù Đằng Nguyên không nghe được lũ cai nô dưới chân núi bàn tán nhưng hắn đã đoán đúng.

Cơ Lâu hỏi đến đám cai nô chiều hôm qua đốc công trên các vách núi, mắt lóe sáng tức giận. Những tên đã được điều đi chiều qua để tìm tung tích Cơ Lập thì không kể tới nhưng những kẻ ở lại đã rời vị trí rất sớm, xuống núi ngay sau đám nô lệ khiêng đá. Thậm chí chúng còn đi đơn độc, không có người khác bên cạnh nhìn, không biết kẻ nào đi trước hay đi sau mình. Chúng bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.

Nô lệ khiêng đá được thả lên sườn núi tiếp tục làm việc.

Trưa đến, nô lệ trên vách núi bị dồn xuống chân núi, lặp lại trình tự tra hỏi. Đằng Nguyên cảm thấy hơi căng thẳng nhưng khi Cơ Lâu vừa mở miệng hỏi về thứ tự xuống núi trước tiên, mấy nô lệ Tập thành đã chỉ hết về phía đám cai nô. Đám hán tử đục đá Tập thành nhìn lũ cai nô đốc công đó với ánh mắt ngờ vực khiến những cai nô không liên quan khác lén trao nhau ánh mắt khó chịu, ngỡ ngàng, bất thiện.

Vi Ân, Cổ Bính và Di Thái Ngụy thật không may, nằm trong số những cái nô bỏ vị trí, bị nô lệ chỉ tận mặt.

Cơ Lâu trừng trừng nhìn bọn chúng, mặt đỏ bừng bừng tức tối, mắm môi mắm lợi hạ lệnh: — QUẢNG CÁO —

- Chuyện cai nô bỏ vị trí gác lại sau hãy nói. Những nô lệ nộp dụng cụ xong trước, xuống núi trước, bước ra…

Nô lệ đục đá đứng trên các vách núi đã nhìn thấy màn phân loại này, không cần giục lần hai, lập tức lôi kéo nhau thành đùm thành dúm. Nhóm nào xuống trước bước trước, người nọ kéo tay người kia, ai đi trước, đi sau, đi giữa ai đều rõ ràng, rành mạch. Nhóm nọ tiếp bước quặc vào nhóm kia.

Đằng Nguyên đương nhiên đi riêng một mình nhưng khi nô lệ lũ lượt quặc vào nhau, Điền Đông đứng phía trước kéo áo Đằng Nguyên cứ như thể hôm qua hắn đi ngay sau lưng Điền Đông. Thế vẫn chưa đáng ngạc nhiên bằng chuyện đám hán tử Tập thành đục đá bên cạnh đội của hắn kẻ trái người phải dồn đùm dúm trộn lẫn vào đám Điền Đông, người xô kẻ đẩy vây quanh hắn. Thành ra Đằng Nguyên biến thành kẻ đứng giữa một đám nô lệ lố nhố và người đi cuối cùng không phải là hắn mà là một hán tử hốc hác âm u đầu bị lở loét một mảng lớn đang đắp tro đen kịt.

Đằng Nguyên thật sự muốn nhếch mép cười nhưng cố kiềm chế để không gây nghi ngờ.

Rõ ràng đám Điền Đông, Lưu Ngọc Lâm, Điền Vỹ Thái, Điền Lục, Liễu Hạng và các hán tử Tập thành biết Đằng Nguyên bị rớt lại sau cùng nhưng cố tình trộn vị trí xuống núi để bao che cho hắn. Dù bọn họ không biết Đằng Nguyên chính là hung thủ, thậm chí có lẽ không nghĩ hắn là hung thủ bởi vì chiều hôm qua hắn bị thảo dược hành hạ, vật vờ như bóng ma… nhưng họ vẫn vô thanh vô tức phối hợp với nhau dồn hắn vào giữa để tránh nghi kỵ.

Cơ Lâu nhìn nô lệ rồng rắn nối đuôi nhau mô phỏng thứ tự xuống núi, mặt trắng bệch vô cùng khó coi. Vậy thì đi cuối chỉ còn lại mấy tên lính quản kho.

Gã tức giận cầm roi đi dọc hàng, nhìn những đoạn nô lệ thưa thớt không quặc vào nhau, vung roi quất xuống đất, gầm lên:

- Mấy tên khốn các ngươi đứng thưa như vậy có phải khuất tầm nhìn không?

Các nô lệ nhao nhao phản đối, giọng bất mãn:



- Không hề khuất. Ta đi ngay phía sau Nguỵ huynh, huynh ấy còn suýt ngã mấy lần.

- Đúng thế. Họ đi sau lưng ta, làm gì có chuyện khuất.

- Nô lệ bọn ta xếp hàng nộp dụng cụ liền nhau, xuống núi trật tự hơn nô lệ khiêng đá. Hàng bên trên xếp thế nào, xuống núi gần như vậy.

- Chứ gì nữa. Vả lại bọn ta đục đá trên vách, chỉ biết một đường lên xuống, sao có thể thông thạo ngóc ngách dưới sườn núi. Có rình rập mới biết tên Vũ Hùng kia không đi đơn độc chứ.

- Làm mệt muốn chết, nhìn đá dưới chân còn hoa mắt trượt ngã, hơi sức đâu mà để ý cai nô đi lẻ hay không.

Không chỉ Cơ Lâu, nhiều tên cai nô cũng tức điên vì mất công hò hét vô dụng. Chúng quất roi loạn xạ vào đám nô lệ khiến họ phải co cụm lại, đưa tay lên che đầu, che mặt.

Đằng Nguyên trừng trừng nhìn những kẻ xuống tay độc ác, ghi hận trong lòng. — QUẢNG CÁO —

Cơ Lâu đi tới cuối hàng, nhíu mày vì đám Đằng Nguyên túm tụm một chỗ không phân thứ tự rõ ràng. Gã nhướn mày chất vấn:

- Sao chỗ này dồn cục vậy? Đường xuống núi nhỏ hẹp, đủ chỗ cho các ngươi dàn hàng sao?

Đám hán tử Tập thành đốp luôn:

- Bên trên thừa chỗ. Đừng quên nơi bọn ta xếp hàng rất bằng phẳng, rộng rãi. Càng xuống sườn núi, lối dẫn về nhà gỗ càng nhỏ dần, tới lúc đó kéo dài hàng ra, thứ tự đã khác rồi.

- Các ngươi thử đục đá cả ngày trên vách núi xem có túm tụm tranh nhau về sớm để uống nước không?

- Độc phát tác, ta mệt run chân run tay, không dựa vào huynh đệ mình căn bản không xuống núi được. Dồn vào nhau có gì lạ. Đi hàng một mới lạ đấy.

Cơ Lâu bị nô lệ người một câu ta một câu nói cho ù tai, tức điên quất roi lia lịa vào họ. Đằng Nguyên đứng giữa đám đông cũng bị roi da quất vào vai đau buốt.

Đám nô lệ xô đẩy nhau lùi hết lại, ai nấy căm tức nhưng vẫn phải cụp mắt, cúi đầu. Kẻ nào trừng trừng nhìn lại Cơ Lâu sẽ ăn thêm mấy roi tróc thịt, chảy máu. Cơ Lâu vừa đánh vừa chửi ầm ĩ:

- Lũ chó má mạt rệp các ngươi lâu nay ít bị ăn roi nên to gan rồi. Dám trả treo gia gia… Tưởng ta không thể đánh chết các ngươi? Mấy nghìn nô lệ, thiếu vài chục tên chưa thấm…

Mắt gã long sòng sọc như muốn lọt khỏi tròng. Roi vung lên quất chan chát vào đầu, mặt, vai, lưng đám nô lệ khiến họ lùi dần, không dám chạy nhưng ai nấy co cụm, nhích tránh.

Đằng Nguyên tức lộn ruột, thực sự muốn một chiêu đập chết tên cầm thú này rồi ra sao thì ra nhưng nộ khí bùng lên chưa được bao nhiêu đã bị hàn khí bủa vây, áp chế. Tia hàn khí trong Không Đàm xoay nhanh hơn, toả ra hắc vụ đậm đặc thúc ép hàn khí sẵn có trong lục phủ ngũ tạng tràn lên. Bình thường Đằng Nguyên không cảm nhận được hàn khí trong thân thể chính mình có màu gì, chỉ khi bị thương, chúng tập hợp lại hắn mới lờ mờ nhận biết. Hiện tại hắn ngạc nhiên phát hiện khắp thân thể ấy thế mà sẵn có hàn khí ẩn giấu, khi hoả khí bốc lên chúng mới bộc lộ, phát huy tác dụng.

Tình trạng tầng thứ nhất Huyết Liên đã tăng tiến rõ rệt so với trước kia trong khi hắn chẳng tu luyện gì. Làm thế nào để tiến lên tầng thứ hai đây?

Màn sương trong tâm trí co cụm chống đối.

Roi da quất vun vun lên lưng khiến Đằng Nguyên không thể tập trung suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi với thực tế khốn khổ. Giết không được, không giết không xong… Giờ muốn tức giận một phen cũng không thể. Hắn làm sao để phát tiết uất hận, nhục nhã này đây?