Tam Luân

Chương 47: Thằng ngốc



Những kẻ vừa nhao nhao đòi khai khống đầu nô lệ lũ lượt cụp mắt. Khai tăng một nô lệ, lấy thêm một phần lương thực thì phải nộp về một phần đá, làm gì có chuyện bạc của Thành chủ dễ nuốt như vậy. Hiện giờ khu Hạ chỉ còn ba trăm nô lệ, sản lượng đá tụt hẳn so với trước kia. Dù cố đấm ăn xôi, đốc công ráo riết cũng chỉ ép nô lệ chết nhanh hơn mà thôi, đá không tăng được là bao vì sức người đã suy kiệt.

Nếu tăng đốc công mà giải quyết được chỗ đá thiếu hụt thì đâu có cuộc họp này.

Vương Lộc cười khẩy lắc đầu ngao ngán:

- Các ngươi chỉ biết miếng ăn trước mắt, không suy nghĩ sâu xa. Nô lệ đợt này từ đâu ra mà nhiều như vậy? Chẳng phải đây là chiến tích của Bạch Đà quân ư? Bọn họ tràn sang Sa Lục Châu cướp bóc, bắt người về, bắt bao nhiêu, giao cho mỏ đá bao nhiêu đều ghi rõ từng chữ trong sổ sách. Bạch Đà quân không phải báo cáo lại với Thành chủ sao? Hồ đồ…

Nói đến đây, nhiều cai nô đã hiểu ra.

Số lượng nô lệ Sa Lục Châu được đưa tới mỏ đá là bao nhiêu, tướng lĩnh Bạch Đà quân và Thành chủ nắm rõ. Giờ còn chưa qua một mùa đông mà đã giảm gần một nửa, lượng đá giao về thành tụt rõ rệt khiến bên trên nhìn xuống, lộ ra chuyện nô lệ bị bức chết. Những kẻ tai to mặt lớn trong Bạch Đà quân đương nhiên không vừa mắt. Chiến lợi phẩm mà bọn chúng mất công cướp về dùng để làm trâu ngựa, khai thác đá phục vụ Bạch Đà quân và thành Huỳnh Tương chứ không phải để một đám tội phạm lưu đày bức chết.

Với bọn quan lại, quý tộc Huỳnh Tương, tội phạm lưu đày với nô lệ chẳng hơn kém nhau là bao. Nếu để tình trạng này tiếp diễn, có khi cai nô biến thành phu khai thác đá cùng nô lệ nay mai.

Tằng Minh là kẻ nói ít hiểu nhiều, lập tức vờ vịt tung hứng với Vương Lộc:

- Nói như vậy, cai nô mỏ Dạ Cổ đã bị Bạch Đà quân để mắt? Chúng ta đâu có cố tình ép chết nô lệ?

Vương Lộc gật gù, đôi mắt hí ánh lên tức tối và ngoan độc:

- Phải. Nhưng bọn quan sai bên trên không nghĩ thế. Chúng nhìn sản lượng đá mà hỏi đầu nô lệ. Chết nhiều, ngươi có mười cái lưỡi cũng không giải thích được. Giờ phải giữ cho bọn chúng sống, duy trì lượng đá. Bằng không, coi chừng cai nô bị đeo xích vào chân, dồn đi khai thác đá chung với nô lệ.

- Căng đến vậy sao? – Tằng Minh tỏ ra nghi hoặc. – Cai nô dù là tội phạm lưu đày nhưng không phải tử tội, lại là người Vạn Tư Quốc, chẳng lẽ mạng không đáng giá bằng lũ nô lệ ngoại bang?

- Chỉ một cơn thịnh nộ của tướng thống lĩnh Bạch Đà quân, hàng trăm tên lính uống trộm rượu đã bị chặt đầu bêu lên cọc. Các ngươi nghĩ mạng mình quý quá lắm à?

Rõ ràng đây không phải chuyện đưa ra cho tất cả cùng bàn mà đã được ba tên tổng quản tự quyết từ trước, chỉ thông báo cho cai nô. Nhiều tên không phục, nghĩ ngược nghĩ xuôi nhưng chẳng có gan phản đối, đều cúi đầu.

Tan họp, lính cai nô túm năm tụm ba rì rầm bàn tán. Kẻ cho rằng mọi chuyện không nghiêm trọng, Vương Lộc và hai tên tổng quản kia chỉ đang tìm cách cắt xén khẩu phần của lính cai nô để nhét cho đầy túi tham. Kẻ suy đoán mỏ Dạ Cổ đã bị nhiều vị đại nhân tai to mặt lớn trong thành Huỳnh Tương không vừa mắt, chỉ lấy cớ bắt chẹt để ép tội phạm lưu đày vào chỗ chết.

Đủ mọi giả thiết đặt ra cũng chẳng ai xác minh cái nào đúng.

Sau mệnh lệnh của Vương Lộc, khẩu ăn của lính cai nô bị cắt xuống còn hai phần ba, nô lệ được tăng thêm một cái bánh bao nhân thịt. Tất cả nô lệ khu Hạ lấy làm sửng sốt khi nhận mỗi bữa hai cái bánh bao, trong đó có một cái nhân thịt. Dù không biết vì cớ gì mà đột nhiên tăng thêm phần ăn nhưng ai nấy đều vui mừng.

Đằng Nguyên ở bên cạnh mấy huynh đệ nhanh nhạy, nghe ngóng được nguyên do, cười khẩy khinh bỉ. Cai nô bớt ăn để khỏi phải làm là chuyện khôn ngoan, nhược bằng không, lũ quan lại Huỳnh Tương cũng chẳng tiếc gì mấy trăm mạng tội phạm lưu đày. Chúng có thể cử quân lính luân phiên tới đốc công mỏ Dạ Cổ, thực sự biến tội phạm lưu đày thành nhân công khai thác đá. Đến lúc đó đừng nói ăn rồi ngồi không, cầm roi đánh đập nô lệ như hiện tại, tội phạm lưu đày cũng chẳng khác nào trâu chó.

Phần ăn tăng lên, số lượng sô lệ chết đói, chết rét, chết vì kiệt sức lập tức giảm xuống.

Để tránh cho nô lệ nhiễm phong hàn, thổ huyết, trong canh thường xuyên xuất hiện các loại thảo dược. Tuy nhiên, do điều kiện khắc nghiệt của mỏ, đi lại khó khăn, thảo dược cho nô lệ rất lộn xộn, có thứ gì dùng thứ nấy, có khi chỉ là các loại rau vớ vẩn có chút dược tính.

— QUẢNG CÁO —

Các huynh đệ cùng nhà gỗ với Đằng Nguyên mừng thầm trong lòng, lại nhen nhóm hy vọng sống sót qua mùa đông, trốn khỏi địa ngục trần gian này. Riêng Đằng Nguyên khổ không sao kể xiết vì chỗ thảo dược tạp nham. Hắn thường viện cớ gió lạnh, rúc vào chỗ nào đó ngồi ăn một mình để đổ canh có thảo dược đi hoặc lén trút sang cho các huynh đệ khác với lý do mình ghét mùi của những loại rau cỏ bên trong.

Tuy nhiên, hắn không dám thực hiện quá lộ liễu kẻo khiến chính các huynh đệ nghi ngờ, vậy nên hắn nghĩ cách gọi Liễu Giác Tô nhập bọn cùng mọi người, đổ canh sang cho gã. Liễu Giác Tô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nào có biết gì, đổ bao nhiêu canh sang cho gã cũng chỉ cười hì hì rồi ăn sạch.

Trời giúp hắn làm chuyện ác. Một buổi tối giá lạnh, Đằng Nguyên nhận thức ăn xong, rúc vào một góc bên ngoài nhà gỗ tránh gió, muốn đổ canh có thảo dược đi thì Liễu Giác Tô cười hinh hích chạy tới, sà xuống bên cạnh Đằng Nguyên.

Khuôn mặt hán tử của Liễu Giác Tô ngây thơ như hài tử, một tay cầm bánh bao, một tay bưng bát đá đựng canh. Ánh lửa bập bùng từ những đống lửa đốt trên bãi sỏi để sưởi ấm không đủ soi tỏ cái gì nhưng mùi thơm thoang thoảng từ cái bát đá khiến Đằng Nguyên chú ý.

Liễu Giác Tô ngồi xuống cạnh Đằng Nguyên, đưa bát đá cho hắn, thì thầm bằng chất giọng ngờ nghệch:



- Canh thịt…

Đằng Nguyên sửng sốt liếc nhìn nước canh trong cái bát đen thui. Bình thường Liễu Giác Tô chẳng bao giờ nói, chỉ cười hềnh hệch, thỉnh thoảng kêu đau kêu sợ thì la vài tiếng. Giờ đột nhiên gã nói chuyện, Đằng Nguyên ngạc nhiên:

- Ở đâu ra? Cho ta?

Liễu Giác Tô gật lia lịa, đặt bát của mình xuống:

- Hi hi…

Sau đó gã bưng bát canh của Đằng Nguyên lên, húp sùm sụp. Đằng Nguyên nghi hoặc nhấc bát canh thịt lên ngửi, hớp một ngụm.

Đúng là canh thịt, bát canh này không có thảo dược.

Đây là canh của lính cai nô mà…

Đằng Nguyên liếc nhìn nô lệ đang quây quần hết bên những đống lửa trên bãi sỏi, vừa ăn vừa sưởi ấm, lại nhìn về phía chòi canh và nhà gỗ của đám cai nô. Thấy không ai để ý bọn họ, hắn gặng hỏi:

- Canh thịt ở đâu ra? Đệ ăn trộm?

- Hi hi… - Liễu Giác Tô cười ngây ngô, mải miết gặm bánh bao của mình.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Đằng Nguyên.

Hắn đặt bát canh xuống chỗ bằng, rít lên với Liễu Giác Tô:

- Đệ ăn trộm canh thịt của lính cai nô hả?

Liễu Giác Tô gật gật, tròn mắt nhìn Đằng Nguyên, má phồng lên vì bánh bao. Đằng Nguyên mừng như điên, chỉ vào bát canh thịt: — QUẢNG CÁO —

- Đây là gì?

- Canh thịt. – Liễu Giác Tô ngây thơ đáp.

Hắn lại chỉ vào bát canh mà Liễu Giác Tô đang bưng:

- Còn đây?

- Canh rau. Hi hi…

Mắt Đằng Nguyên lóe sáng ngoan độc, khóe miệng nhếch lên không khống chế được. Khuôn mặt hắn trong chốc lát trông vô cùng đáng sợ. Một luồng khí nóng từ lục phủ ngũ tạng bốc lên hừng hực, nhưng vì không phải nộ khí nên không bị hàn khí trong cơ thể áp chế, cứ thế đốt nóng cả người hắn. Đằng Nguyên điều chỉnh sắc mặt và hơi thở để khỏi tỏ ra quá phấn khích, cẩn trọng hỏi Liễu Giác Tô:

- Canh thịt để ai ăn?

Liễu Giác Tô ngây ngô chỉ về phía lều canh của đám lính cai nô.

Trời giúp hắn!

Đằng Nguyên gầm lớn trong lòng, xác nhận lại cho chắc:

- Còn canh rau, ai ăn canh này?

Liễu Giác Tô chỉ đám nô lệ ngồi quây bên đống lửa.



Đằng Nguyên thực sự muốn phá lên cười. Liễu Giác Tô sốt hỏng đầu, ngu ngơ ngờ nghệch như hài tử, thường không nói được cái gì ra hồn nhưng không biến thành súc sinh. Gã vẫn biết những điều đơn giản. Gã thấy Đằng Nguyên hay đổ canh cho mình, tưởng rằng hắn tốt đẹp lắm, tìm cách trộm canh thịt mang cho hắn ăn để trả ơn. Gã phân biệt được đâu là đồ ăn của lính cai nô, đâu là đồ ăn của nô lệ. Quan trọng hơn hết thảy, bằng cách nào đó, Liễu Giác Tô tiếp cận được nơi để canh của lính cai nô.

Tâm tình Đằng Nguyên phấn khích như điên. Hắn ăn vội đồ của mình, mắt đảo loạn suy nghĩ, tự áp chế hơi nóng do phấn kích, trong đầu tính toán loạn cào cào rồi chặc lưỡi thử vận may. Hắn đứng dậy, nhìn trước ngó sau, lỉnh vào nhà gỗ của mình lấy gói bột rêu mới nghiền ra.

Từ khi phát hiện đám rêu độc này, Đằng Nguyên thường xuyên lấy về để khô cho giảm độc tính rồi ăn, bổ sung độc dược. Sau đó vì sợ các huynh đệ trong nhà gỗ biết, hắn nghiền nhỏ rêu thành bột, gói vào mấy mảnh vải nhét dưới chỗ nằm. Khi nhặt được một cái bọc gói đồ, bất cứ hán tử nào cũng sẽ tò mò mở ra xem. Nếu đồ bên trong bọc có hình dạng dễ nhận biết, người ta sẽ nghĩ đó là đồ ăn được. Tuy nhiên nếu trong bọc là bột không xác định gốc gác, chẳng ai dại gì cho vào mồm. Hơn nữa, nghiền nhỏ khiến không ai biết đó là rêu, khi có cơ hội hạ độc, lấy ra dùng ngay rất tiện.

Vì tính toán sâu xa đề phòng người mà hiện tại Đằng Nguyên có sẵn bột rêu mới nghiền, chỉ việc nhét vào ngực áo mang ra.

Liễu Giác Tô chưa ăn xong, vẫn ngồi mải miết nhai. Đằng Nguyên quay lại, lùi vào góc tối, móc gói bột rêu dúi vào tay Liễu Giác Tô, nhỏ giọng:

- Mang cái này đổ vào nồi canh thịt của bọn lính cai nô.

Liễu Giác Tô bị dúi đồ vào tay, lập tức theo phản xạ đưa ra chỗ sáng để nhìn. Đằng Nguyên vội chộp cổ tay gã, kéo lại, rít lên:

— QUẢNG CÁO —

- Không được để ai thấy.

Sự hung hãn của hắn dọa sợ Liễu Giác Tô, gã tròn mắt nhìn. Đằng Nguyên nghĩ mình đã quá vội vàng và hung dữ, hạ giọng:

- Không được để bất cứ ai thấy cái này. Đệ phải bỏ nó vào nồi canh thịt… Nồi nào có thịt thì bỏ. Có hiểu không?

Liễu Giác Tô ngơ ngơ nhìn hắn, mắt chớp chớp trông rất ngu.

Đằng Nguyên không biết có trông cậy được vào tên ngốc này không nhưng đâm lao phải theo lao, hắn từ tốn lặp lại:

- Giấu đi… Tìm cơ hội bỏ bột này vào nồi canh thịt. Bỏ vào nồi canh thịt… Không được để ai thấy.

Hắn nắm chặt tay Liễu Giác Tô, dúi cả tay lẫn gói bột vào ngực gã.

Liễu Giác Tô nhìn xuống ngực mình, dường như hơi hiểu ra, cất gói bột rêu vào ngực rồi ngẩng lên cười hi hi. Đằng Nguyên gật gù:

- Tốt. Giấu cho kỹ vào. Tìm cơ hội bỏ vào nồi canh thịt. Không được để lính cai nô nhìn thấy, nếu không sẽ mất mạng. Hiểu chưa?

Liễu Giác Tô phản ứng ngay với lời dọa nạt của Đằng Nguyên, mắt mở to sợ hãi.

Đằng Nguyên lập tức lợi dụng sự sợ hãi đó:

- Đệ có sợ mất mạng không?

Liễu Giác Tô gật đầu lia lịa, đưa bánh bao lên miệng cắn một miếng to, mắt trợn tròn.

- Vậy thì không được để kẻ nào nhìn thấy. Phải giấu kỹ. Tìm cách bỏ vào nồi canh thịt, biết chưa?

Liễu Giác Tô gật như bổ củi.

Đằng Nguyên thở dài, rũ vai, gục đầu. Không biết tên ngốc này có hiểu được không hay chỉ vì bị dọa mà gật lia lịa. Lỡ gã ngốc quá, chạy thẳng vào trù phòng lúc đang có người thì…

Đằng Nguyên không dám tưởng tượng, thần người nhìn xuống chân. Đối với việc làm ác, trời thường giúp hắn, hy vọng lần này không phải ngoại lệ.

[Cầu các huynh đệ đánh giá. Đa tạ!]